SỰ BÙNG NỔ DỊU DÀNG - Trang 67

- Thật đáng tiếc là, cô ấy không biết mình có người mẹ là con điếm – anh
nói một cách thô bạo – Có lẽ tôi nên nói cho cô ấy biết.
- Nó sẽ không bao giờ tin anh đâu
Bà Adele lạnh lùng và mặc dầu điều đó làm anh bực bội nhưng anh biết bà
ta nói đúng. Lạy chúa! Anh đã không thể thuyết phục được chính cha đẻ
của mình thì làm sao có thể hy vọng làm được điều đó với một người như
India?
Người nhạc công piano đã bắt đầu một bản nhạc mới và Nathan cố thu hết
nghị lực của mình để lấy lại bình tĩnh. Khỉ thật, anh nghĩ, việc bà ta nói gì
và India nghĩ gì thì có gì là quan trọng? Anh đã là người thắng cuộc, chẳng
phải thế sao? Việc cha anh có ý nghi ngờ hay không là điều anh chắc không
bao giờ biết được. Nhưng sự thật là ông để lại toàn bộ đảo Pelican cho anh.
Để tiếp tục điều hành hoặc đóng cửa nó, một ý nghĩ cay độc vừa loé lên
trong đầu anh.
- Dù sao thì… - bà Adele lại tiếp tục và Nathan thấy nhẹ nhõm vì bà ta
không còn nhắc đến India nữa – Anh đã quyết định sẽ làm gì rồi chứ?
Nathan hít một hơi thật sâu
- Về cái gì?
- Về khách sạn, tất nhiên – bây giờ giọng nói của bà ta đã có vẻ thận trọng
hơn – Tôi không nghĩ là anh có chút hiểu biết gì về việc điều hành những
khách sạn tầm cỡ thế này. Nếu anh cần một lời khuyên, thì theo tôi nên giao
cho India và những người mà nó thuê tuyển.
- Tôi thuê tuyển – Nathan sửa lại, anh không thể nào ngăn mình bỏ qua cho
bà ta một lỗi nho nhỏ như vậy – Về những điều dự định làm thì tôi vẫn
chưa quyết xong.
Bà Adele cau mày:
- Nhưng hẳn là anh vẫn định để nó tiếp tục hoạt động chứ?
- Có lẽ thế.
- Có lẽ là thế nào?
- Chỉ vậy thôi – Nathan nhún đôi vai rộng – tôi vẫn chưa quyết định được.
Nó không giống như trước kia. Trước kia… - anh nói thêm cố tình chọc
tức bà ta – nếu tôi muốn đi đánh cá thì không cần đặt trước một chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.