SỰ CỐ BẮC CỰC - Trang 93

- Phải, bây giờ.
Kamar đi đi lại lại trong căn phòng khám nhỏ bé.
- Thật là điên rồ. Hoàn toàn mất trí rồi. Fowl không thể có mặt ở đây

sớm hơn hai ngày. Chúng ta không cần phải dành hai ngày để hít thở trong
chất độc. Lý lẽ cho việc đó là gì?

Mikhael giơ điện thoại ra:
- Mày có thể nói với ông ấy. Tao chắc là Menidzher sẽ đánh giá cao

việc bị gọi là thằng cha điên.

Kamar thụt sâu vào lòng chiếc ghế sofa xác xơ, gục đầu lên hai bàn

tay. Điều này sẽ không bao giờ kết thúc sao?

Đồng bọn của gã đốt cháy mười sáu megabyte bằng một nỗ lực khó

khăn.

- Tao không biết chắc - hắn nói - Gửi bức điện tín đã chuẩn bị trước đi,

nhưng tao biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không làm theo lời Britva.

Kamar thở dài:
- Tao nghĩ tao sẽ đi quát tháo tên tù một lát.
- Điều đó có ích chứ?
- Không - Kamar thú thật - Nhưng nó làm tao cảm thấy tốt hơn.
E93, cảng tàu con thoi Bắc Cực
Ga Bắc Cực chưa bao giờ đắt giá với danh sách khách du lịch thần

tiên. Chắc chắn, núi băng trôi và gấu trắng Bắc Cực đều rất lớn, nhưng
không có gì đáng hấp thụ vào phổi ngoài một bầu không khí bị bức xạ.

Holly đỗ tàu con thoi trong cái vịnh duy nhất còn sử dụng được. Ga

chót chẳng khác gì cái nhà kho bỏ hoang. Những dây băng tải tĩnh uốn lượn
trên sàn và những cái kèn đang nóng lên ở mức độ thấp kêu lách tách hoà
nhịp với đời sống côn trùng.

Holly phân phát áo khoác và găng tay lấy ra từ khoang tủ cũ kĩ.
- Khoác chúng lên đi, những chàng trai Người Bùn. Bên ngoài trời

lạnh lắm đấy.

Artemis không cần đợi nhắc nhở. Pin mặt trời của ga chót đã ngừng

hoạt động từ lâu, và sự tê liệt băng giá đã làm những bức tường vỡ rạn
giống như một chiếc đinh ốc nằm trong gọng kìm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.