“Việc này thì tôi cũng đoán trước rồi. Lần đầu tiên quan sát bên dưới bồn
rửa của ngôi nhà tôi đã có ấn tượng đó. Nhưng tôi nhớ là còn việc nữa cần
xác nhận.”
“Tôi biết. Là câu hỏi về khả năng cho chất độc chảy từ vòi sang thiết bị
lọc nước phải không?”
“Quan trọng đấy. Câu trả lời là?”
“Lý thuyết thì có thể nhưng hiện thực thì không.”
Yukawa uống cà phê, anh bặm môi. Chắc không phải vì cà phê đắng.
“Ý tưởng của Yukawa tiên sinh là đặt một vật dạng ống thật dài, thông từ
vòi nước sang ống nước của thiết bị lọc giống như ống nội soi dạ dày, sau
đó cho chất độc chảy qua bên trong ống, nhưng thử cách nào cũng không
được. Cụ thể là, điểm phân nhánh sang phía thiết bị lọc gần như vuông góc
nên không thể đẩy ống dẫn qua đó được. Nếu tạo ra một dụng cụ chuyên
dụng đặc biệt, điều khiển được phần đầu thì cũng có khả năng nhưng…”
“Tôi hiểu. Thôi thế được rồi.” Yukawa vò đầu bứt tóc. “Thủ phạm vụ
này chắc chắn không làm gì to tát đến thế. Chắc phải bỏ qua giả thiết về
thiết bị lọc rồi. Tôi đã nghĩ đó là một hướng dùng được cơ. Một lần nữa lại
phải thay đổi ý tưởng. Chắc chắn phải có một điểm mù ở đâu đó.”
Yukawa rót nốt cà phê trong bình vào cốc của mình. Có lẽ tay anh hơi
rung nên bị đổ mất một ít. Kaoru nghe thấy tiếng anh chép miệng.
Ngay cả người này cũng có lúc mất bình tĩnh à, Kaoru thầm nghĩ. Rốt
cuộc thì chất độc được sắp đặt ở đâu? Có lẽ anh ta đang tức giận chính
mình vì không giải được bí ẩn đơn giản thế này.
“Tay cảnh sát hình sự nổi tiếng đang làm gì rồi?” Yukawa hỏi thăm.
“Đến công ty của anh Mashiba. Hình như để lấy tin.”
“Hừm.”
“Anh Kusanagi có nói gì không?”
“Không,” Yukawa lắc đầu rồi uống một hớp cà phê. “Hôm trước, lúc ở
cạnh Kusanagi, tôi đã gặp phu nhân Mashiba.”
“Tôi có nghe kể.”