SỬ KÝ TƯ MÃ THIÊN - Trang 615

kế lạ và nhanh vậy:
Vệ tướng quân cảm tạ và nói:
- Tiên sinh bày cho tôi cái kế hay, tôi xin vâng lời.
Đoạn Vệ tướng quân đem năm trăm cân vàng làm lễ chúc thọ thân nhân
của Vương phu nhân. Vương phu nhân đem việc ấy nói với Vũ Đế. Vũ Đế
nói:
- Đại tướng quân không biết điều đó đâu?
Hỏi Vệ Thanh:
- Ông nghe theo kế của ai?
Vệ Thanh đáp:
- Nghe theo lời người chờ chiếu là Đông Quách tiên sinh.
Nhà vua gọi Đông Quách tiên sinh vào và cho làm đô úy ở quận. Đông
Quách tiên sinh đã lâu ngồi chờ chiếu ở công xa, nghèo khổ, đói rét, quần
áo rách rưới, giày không còn nguyên. Khi đi giữa tuyết, giày chỉ còn mu ở
trên mà không còn đế, chân giẫm đất. Người trên đường cười chế nhạo.
Đông Quách tiên sính trả lời ngay:
- Ai có thể đi trên tuyết mà khiến cho người ta thấy ở trên là giày, ở dưới
vẫn là chân được đâu?
Đến khi được bổ làm quan hai nghìn hộc lương, Đông Quách tiên sinh
mang dải ấn xanh ra khỏi cửa cung(19) đến tạ người chủ trọ. Thì ra người
này trước đây cũng là người chờ chiếu làm quan như mình, đứng tiễn mình
ở ngoài đô thành. Đông Quách tiên sinh lên đường vinh hoa lập danh trong
đời. Có thể nói là người mặc áo ngắn mà mang đồ quý vậy. Khi ông ta
nghèo khốn, không ai nhìn ngó, đến khi giàu có, người ta lại tranh nhau xu
phụ. Ngạn ngữ có câu: “Xem ngựa thấy nó gầy nên không biết là ngựa hay,
xem kẻ sĩ thấy họ nghèo nên không biết họ giỏi”, phải chăng là ý nghĩa như
vậy?
Vương phu nhân ốm nặng, nhà vua thân hành đến hỏi:
- Con nàng sẽ làm vương. Nàng muốn con nàng làm vương ở đâu.
Vương phu nhân đáp:
- Muốn làm vương ở Lạc Dương.
Nhà vua nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.