SỰ LỪA DỐI HÀO NHOÁNG (MỘT NGƯỜI MỸ TRONG CUỘC CHIẾN TRANH VIỆT NAM) - Trang 26

trách nhiệm của chế độ cầm quyền về cuộc chiến làm con trai Jesse của chị
chống đối chính quyền và chiến tranh, những hy vọng mỏi mòn về cuộc
hôn nhân chị mơ ước, cái chết của người đàn ông chị muốn giữ lại vì chị đã
yêu bất kể những gì xảy ra.

Bây giờ cha tuyên úy bước đến ngôi mộ, theo sau chiếc quan tài bốn

trung sĩ khiêng đi. Trung úy chỉ huy đội danh dự đứng nghiêm, lưỡi gươm
tuốt trần, mũi gươm hướng về ngôi mộ. Phía sau ông những người lính
bồng súng thẳng đứng trước mặt. Người mang cờ nghiêng lá quân kỳ chào
chiếc quan tài. Quân nhạc tiếp tục chơi.

Lá cờ phủ quan tài được đưa lại cho Peter Vann, xếp hình tam giác

những ngôi sao lên mặt trên. Peter đã hỏi xin mẹ và chị đã đồng ý vì, 16
tuổi, cậu là đứa con nhỏ nhất. Cậu đứng dậy, cha tuyên úy đưa cho cậu vào
cuối buổi lễ, sau khi đội danh dự bắn ba loạt súng rồi tiếng kèn tiễn biệt
người chết, cha tuyên úy đọc lời kinh cuối cùng và chúc phúc.

Peter vừa 6 tuổi lúc bố cậu sang Việt Nam lần đầu. Thực sự cậu không

thấy buồn cho đến lúc nhận lá cờ vì cậu ít biết về bố, càng vì không được
dạy dỗ thành một trí thức. Cậu bao giờ cũng thích sửa chữa lặt vặt xe cộ.
Chiến tranh kéo dài đến nỗi cậu quên kẻ thù ở phía nào. Hôm trước khi gia
đình đến Đại sứ quán Việt Nam để được chính quyền Sài Gòn truy tặng ân
hiệu cao nhất cậu hỏi đây là Đại sứ quán miền Nam hay miền Bắc. Nhận lá
cờ cậu bắt đầu khóc, hy vọng khi chết bố không ghét cậu vì những cuộc
tranh cãi của bố con khi Vann về nghỉ phép. Cậu cũng hy vọng bố không hổ
thẹn vì cậu đã khóc. Bố cậu vẫn luôn chế giễu những giọt nước mắt của các
con trai mình, coi đó là biểu hiện yếu đuối.

Con trai cả của Vann, John Allen, 24 tuổi không đứng dậy, như tục lệ, để

nhận những lời chia buồn của bộ trưởng Ngoại giao Rogers thay mặt tổng
thống Nixon, của bộ trưởng Quốc phòng Laird, của Westmoreland và
những quan chức khác đi ra sau buổi lễ trước hàng ghế gia đình đang ngồi.
John Allen biết rằng nếu anh không đứng dậy những người khác trong gia
đình cũng không đứng dậy. Anh chỉ biết những người kia qua truyền hình
và báo chí, chấp nhận tang lễ chính thức ở Arlington vì nghĩ đây là dịp ca
tụng người bố vốn sung sướng về cảnh huy hoàng này. Anh nghĩ một số

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.