SỰ MINH ĐỊNH CỦA ĐỊA LÝ - Trang 107

cùng đã tách ra những khu vực Ấn-Âu […]. Vào giai đoạn bùng phát
của các tôn giáo, tức là vào khoảng những năm từ 800 và 200 TCN,
khu vực này trải rộng từ Địa Trung Hải đến dãy núi Hindu Kush
[Afghanistan], nơi tiếng Hy Lạp và tiếng Phạn chỉ tạo được chỗ đứng
có tính chất địa phương và lẻ tẻ”. Bên trong vành đai rộng lớn này
của Đại Trung Đông kéo dài khoảng 3.000 dặm hoặc hơn trong dải
ôn đới thấp, có hai đặc trưng địa lý từng thúc đẩy sự nổi lên của nền
văn hóa cao: vị trí then chốt trong thương mại, đặc biệt là của Arabia
và vùng Lưỡi liềm Phì nhiêu, dưới dạng những tuyến đường thương
mại từ đầu mút này tới đầu mút kia của miền Oikoumeney, và độ
khô hạn cao của nó.

Điểm cuối cùng này cần được giải thích. Hodgson cho rằng sự

khan hiếm nước ở khắp nơi làm giảm thiểu nguồn của cải gắn với
nông nghiệp và khiến cho việc tập trung đất sản xuất trở nên hiếm
hoi, làm cho cuộc sống nông thôn không an toàn và phải nhường lợi
thế cho cuộc sống đô thị trong các ốc đảo. Tiền và quyền lực hội tụ
trong tay của các thương nhân tại các điểm “giao cắt” của những
tuyến đường thương mại dài chạy qua Trung Đông, đặc biệt là tại
những trục đô thị lớn chạy men theo và gần với luồng giao thông
hàng hải của Biển Đỏ, biển Arab và vịnh Ba Tư, giúp cho các
thương gia Arab có khả năng tiếp cận đặc biệt với dòng chảy
thương mại rất to lớn của Ấn Độ Dương. Và bởi vì đây là một thế
giới của thương mại và của những hợp đồng, nên hành vi đạo đức
và “sự công minh” có ý nghĩa tuyệt đối quan trọng đối với một đời
sống kinh tế ổn định. Vì vậy, khi cả hai đế quốc Byzantine và
Sassanid suy yếu ở Anatolia và Ba Tư, Arabia và vùng Lưỡi liềm
Phì nhiêu đã đủ độ chín để tiếp nhận một tôn giáo như Hồi giáo, một
tôn giáo coi trọng đạo đức và sự công minh hơn là sự tiếp nối nhau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.