nguyên Nga và Ukraina, nơi mà tính bằng phẳng, tính lục địa, và các
tuyến đường di cư đã đưa đến sự xung đột và sự thay đổi nhanh
chóng của số phận.
Đế chế của Ivan Đệ tứ tiếp tục mở rộng dưới thời Boris Godunov
(1598-1605), đặc biệt là theo hướng đông nam phía Stalingrad, dãy
Ural, và thảo nguyên Kazakhstan. Nhưng sau đó Muscovy của thời
Trung cổ sụp đổ, như Kievan Rus đã trải qua trước đó, nhưng lần
này nó đã bị Thụy Điển, Ba Lan, Lietuva, và Kazak chia nhau xâu
xé. Muscovy thời Trung cổ đã xây dựng theo khuôn mẫu để trở
thành “Roma thứ ba, kẻ kế thừa xứng đáng của cả bản thân Roma
lẫn Constantinople. Vậy là từ đó Muscovy bị suy vi, được gọi là Thời
đại Bất ổn - kết quả của tình trạng bè phái tại thủ đô - khiến cho nó
như muốn nói lên rằng cả thế giới và nền văn minh đang dần kết
thúc. Nhưng nước Nga đã không dừng bước, mặc dù vào thời điểm
đó những tưởng như nó đã kết thúc. Sau vài năm ngắn ngủi, vào
năm 1613, Michael Romanov đã trở thành Sa hoàng, và một triều
đại mới cũng như một chương mới trong lịch sử Nga bắt đầu.
Chính triều đại Romanov đã xuất hiện để đưa nước Nga bước
vào con đường hiện đại, thực hiện việc cơ giới hóa và tổ chức hành
chính nhằm vươn tới tầm một đế quốc Nga, một bước tiến rõ ràng
so với những cuộc chinh phục sấm sét, nhưng thất thường của
Muscovy thời Trung cổ dưới triều đại Ivan IV. Dưới thời trị vì 300
năm của triều đại Romanov, nước Nga đã chinh phục Ba Lan và
Lietuva, vùi dập Thụy Điển, hạ nhục nước Pháp của Napoleon, lấy
lại Ukraina, mở rộng sang Crimea và vùng Balkan làm thiệt cho
người Ottoman Turk, cả mở rộng lẫn chính thức hóa sự xâm chiếm
của nó tại Caucasus, Trung Á và Sibir cho tới tận Trung Quốc và
Thái Bình Dương. Nước Nga đã hồi phục bất kể có đôi lần thất bại,