SỰ MINH ĐỊNH CỦA ĐỊA LÝ - Trang 352

bé, và điều đó một lần nữa cho thấy Ấn Độ đã hoàn toàn khác Trung
Quốc, vì Trung Quốc luôn có thiên hướng mạnh mẽ tiến tới tập
quyền và thống nhất về chính trị. Thật vậy, các vương quốc hậu
Gupta, theo cách nói của Stein, đã được “xác định bởi quản lý hành
chính ít hơn là bởi ngôn ngữ và những sự sáp nhập giáo phái cùng
những thánh thất.”

Từ thế kỷ VII đến thế kỷ XVI, Fairgrieve viết, các dân tộc theo

Hồi giáo nối tiếp nhau vào Ấn Độ. “Người Arab, như là một lẽ tự
nhiên, đã đến đầu tiên, bắt đầu từ đường bộ dọc theo bờ biển, sau
đó bằng đường biển ven bờ, nhưng họ không ở lại lâu dài; tiếp theo
là người Turk, một chút trước cuối thiên niên kỷ I, đến theo đường
trên cao nguyên Iran và Afghanistan. Chỉ trong vòng hơn một thế kỷ,
chủ yếu vì những bất đồng trong nội bộ những người cầm quyền
Hindu, toàn bộ đồng bằng phía bắc đã phải thừa nhận sự cai quản
của Hồi giáo.” Ở miền Nam, Baluchistan và Sindh từng là một phần
của cùng một “vành đai sa mạc” trải dài cho đến Lưỡng Hà. Tiểu lục
địa Ấn Độ đã thực sự được ghép vào vùng Đại Trung Đông. Những
dấu mốc chính là: người Arab Iraq vào đầu thế kỷ VIII đã chiếm
những bộ phận như Sindh, Punjab, Rajasthan, và Gujarat. Các
chiến binh Mamluk Turk, Mahmud của Ghazni, có căn cứ ở miền
Đông Afghanistan, đã sáp nhập vào đế chế của mình hồi đầu thế kỷ
XI những vùng đất ngày nay thuộc Kurdistan Iraq, Iran, Afghanistan,
Pakistan, và miền Tây-bắc Ấn Độ tới tận tuyến Delhi-Gujarat trên
vùng duyên hải phía nam biển Arab. Từ thế kỷ XIII đến đầu thế kỷ
XVI, cái gọi là Vương quốc Hồi giáo Delhi đã cai trị miền Bắc Ấn Độ
và một số bộ phận của miền Nam, thông qua Tughluq gốc Turk, Lodi
Afghanistan, và những triều đại khác từ Trung Á.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.