SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 116

– Thầy Harry này, sao chả bao giờ thầy kể cho em nghe chuyện tình yêu

của thầy thế?

– Vì chẳng có gì mà kể Marcus ạ. Hãy nhìn, hãy nhìn thì hơn Marcus!

Hoặc có khi nên nhắm mắt lại. Đúng rồi đấy, nhắm mắt thật chặt làm sao để
không một chút ánh sáng nào có thể lọt qua được bờ mi. Cậu thấy không?
Con đường lát gạch bắt đầu từ sân nhà trải dài đến tận những bụi cẩm tú
cầu. Rồi có hai cái ghế băng dài, ngồi đó, mình có thể vừa thấy những bụi
cẩm tú cầu khổng lồ, vừa nhìn thấy đại dương. Thậm chí có cả một vịnh
nước nhỏ với đài phun nước có tượng người đứng giữa. Nếu nó đủ lớn,
thầy sẽ thả cá vàng Nhật Bản ngũ sắc.

– Cá vàng Nhật Bản ngũ sắc ạ? Chúng không thọ được một giờ đâu

thầy, bọn mòng biển sẽ xơi tái ngay.

Thầy Harry mỉm cười.
– Ở đây, bọn mòng biển được quyền làm bất kì điều gì chúng thích,

Marcus ạ. Nhưng cậu có lí, tôi sẽ không thả cá nữa. Thôi, hãy đi tắm nước
nóng dưới vòi hoa sen đi, cậu có thích không nào? Trước khi cậu chết vì
lạnh, thầy sẽ không thể bịa ra được câu chuyện nhảm nhí nào để có thể
thanh minh, khiến bố mẹ cậu nghĩ là thầy không biết chăm sóc con trai
cưng của họ. Thầy đi chuẩn bị bữa sáng đây. À Marcus này…

– Dạ?
– Nếu thầy có một đứa con trai…
– Vâng, em biết rồi ạ. Em biết.

* * *

Sáng thứ Năm ngày 19 tháng Sáu năm 2008, tôi đến nhà nghỉ Sea Side.

Địa điểm này rất dễ tìm: từ đường Side Creek, cứ đi thẳng tiếp trên đường
1 thêm bốn dặm nữa về hướng bắc, sẽ không thể không nhìn thấy tấm biển
báo bằng gỗ to tổ đùng:

SEA SIDE MOTEL & RESTAURANT - Từ 1960.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.