SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 158

như Harry sẽ chẳng bao giờ thèm một đứa con gái tầm thường bán bánh mì
kẹp như con! Con chỉ là đứa ngu!

– Thôi nào, đừng nói vậy con, bà Tamara ôm con vào lòng an ủi. Đi chơi

đi con, hãy tận hưởng ngày thứ Bảy. Để đấy mẹ làm thay cho. Mẹ không
muốn con khóc. Con là đứa con gái tuyệt vời nhất đời. Mẹ chắc đúng là
Harry phải lòng con đấy.

– Thế thì tại sao anh ấy lại không tới?
Bà Quinn suy nghĩ hồi lâu:
– Cậu ấy có biết là con làm việc hôm nay không? Con chẳng bao giờ

làm việc thứ Bảy, tại sao cậu ấy lại tới trong khi con không ở đây? Con biết
mẹ đang nghĩ gì đấy, con gái của mẹ: chắc thứ Bảy Harry phải đau khổ lắm
vì đó là ngày cậu ấy không được gặp con.

Gương mặt Jenny bừng sáng.
– Ồ, mẹ à, tại sao con lại không nghĩ tới điều đó nhỉ.
– Con phải đến tận nhà tìm gặp Harry. Mẹ chắc cậu ấy sẽ rất sung sướng

khi được gặp con.

Gương mặt Jenny lại càng rạng rỡ hơn: mẹ cô vừa có ý tưởng tuyệt vời!

Đến gặp Harry ở Goose Cove, mang cho anh bữa ăn thật ngon: anh chàng
đáng thương chắc đang làm việc căng thẳng lắm, quên cả ăn trưa. Jenny vội
vàng vào bếp tìm thức ăn.

Cùng lúc, cách đó 120 dặm, tại thành phố nhỏ Rockland bang Maine,

Harry và Nola đang có một cuộc pic nic trên lối đi dạo ở bờ biển. Nola tung
những mẩu bánh mì to cho từng đàn chim mòng biển đang kêu lên những
tiếng khàn khàn.

– Em rất thích mòng biển! Nola thốt lên. Đó là loài chim em yêu quý

nhất. Có thể là bởi vì em rất thích biển, hễ ở đâu có mòng biển là ở đó có
biển. Thật đấy: ngay cả khi cây cối che khuất đường chân trời; theo đường
bay của các chú chim mòng biển ta biết đại dương nằm đi đúng ngay sau
đó. Anh có viết về những chú chim mòng biển trong cuốn sách của anh
không, Harry?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.