SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 26

– Marcus thấy không, sách của cậu ở vị trí đẹp nhất nhé. Đó là cuốn

sách được nhiều người mượn nhất từ một năm nay. Khi nào thì có cuốn tiếp
theo đấy?

– Thú thật là cháu hơi gặp khó khăn để bắt đầu. Chính vì vậy mà cháu

tới đây.

– Cậu đừng lo lắng gì. Tôi chắc chắn rằng cậu sẽ tìm ra một ý tưởng độc

đáo cho mà xem. Cái gì đó thật ấn tượng và ám ảnh.

– Ví dụ như là cái gì ạ?
– Ồ, bác cũng không biết được, cháu mới là nhà văn cơ mà. Nhưng chắc

phải tìm ra một chủ đề mà đông đảo công chúng yêu thích.

Ở tiệm Clark’s, từ ba mươi năm nay thầy Harry lúc nào cũng ngồi ở một

bàn duy nhất, bàn số 17, trên đó Jenny cho đóng một tấm biển kim loại có
khắc dòng chữ:

Đây là chiếc bàn mà suốt mùa hè năm 1975, nhà văn Harry Quebert đã

ngồi để sáng tác cuốn tiểu thuyết nổi tiếng “Nguồn gốc cái xấu xa”.

Dù biết tấm biển này từ lâu, nhưng chưa bao giờ tôi để ý tới nó. Chỉ vào

chuyến thăm thầy lần này tôi mới nhìn kỹ và ngắm nghía nó. Những dòng
chữ khắc trên miếng kim loại ngay lập tức ám ảnh tôi: ngồi trên chiếc bàn
khốn khổ bằng gỗ dính đầy dầu mỡ và nước sirô, trong một tiệm bình dân ở
một thành phố nhỏ của bang New Hampshire này, thầy Harry đã viết nên
tuyệt phẩm đồ sộ của mình, cuốn sách làm cho ông trở thành một huyền
thoại văn chương. Làm sao cảm hứng như vậy lại có thể đến như thế được
chứ? Tôi cũng muốn thế, tôi cũng muốn ngồi tại bàn này, viết và thăng hoa.
Chẳng những thế, trong suốt hai buổi chiều liên tục, tôi đã ngồi ở chính chỗ
đó, cùng giấy và bút trước mặt. Nhưng hoàn toàn thất bại. Rốt cuộc, tôi hỏi
Jenny:

– Cô Jenny, ông ấy ngồi tại chính cái bàn này và đã viết ở đây à?
Jenny gật đầu:
– Suốt cả ngày Marcus ạ. Suốt cả ngày dài. Ông ấy không dừng lại lần

nào. Đó là vào mùa hè năm 1975, tôi còn nhớ rõ lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.