SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 276

buộc, cô ta sẽ đợi tôi ở cửa vào. Ngay khi cô ta biến mất, tôi vội vàng đi
vào trong hành lang để khám phá một phần của khu nhà nơi tôi đang đứng.
Tôi không biết mình đang tìm kiếm cái gì, nhưng tôi phải làm thật nhanh.
Đây là cơ hội duy nhất để tìm ra một điều gì đó nối liền Stern và Nola.
Trống ngực đập thình thịch, tôi mở đại một vài cánh của, cầu chúa phù hộ
phía sau những cánh cửa không có ai. Và tất cả đều vắng bóng người: chỉ là
những phòng khách nối tiếp những phòng khách, tất cả đều được trang trí
vô cùng cầu kì. Qua những ô cửa kính to, tôi có thể nhìn thấy một công
viên tuyệt đẹp ở đằng sau. Giỏng tai nghe ngóng những tiếng động nhỏ
nhất, tôi tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình. Một cánh cửa khác mở ra một
phòng làm việc nhỏ. Tôi lập tức đột nhập vào bên trong và mở các ngăn
kéo tủ: hàng chồng các file lưu tài liệu. Nhưng tất cả đều chẳng giúp ích gì
được cho tôi. Tôi tìm một thứ gì đó: nhưng là cái gì? Cái gì trong căn nhà
này, ba mươi năm sau, sẽ có thể bất ngờ xuất hiện trước mắt tôi và giúp đỡ
tôi? Thời gian quá gấp rút, người phục vụ chắc chắn sắp đến tìm tôi ở nhà
vệ sinh nếu tôi không nhanh chóng quay trở lại. Rốt cuộc tôi tới được một
hành lang thứ hai và cứ thế bước tiếp. Nó dẫn tới một cánh cửa duy nhất và
tôi liều mạng mở ra: phía sau là một sân rộng được bao quanh bởi một rừng
cây leo để bảo vệ nó trước những con mắt tò mò. Ở đó có những giá vẽ,
một vài bức tranh còn dang dở; những chiếc bút lông trên một chiếc bàn.
Đây là một xưởng vẽ. Trên tường có treo rất nhiều bức tranh, tất cả đều
tuyệt vời. Một trong số đó liền thu hút ánh mắt của tôi: tôi lập tức nhận ra
chiếc cầu treo ngay trước khi tới Aurora, trên bờ biển. Khi đó tôi mới phát
hiện thấy tất cả các bức tranh đều là những biểu tượng của Aurora. Có cả
bãi biển Grand, con phố chính, thậm chí cả tiệm Clark’s. Những bức tranh
giống thật một cách kinh ngạc. Tất cả đều được kí tên L. C. và ngày tháng
thì không muộn hơn năm 1975. Và chính lúc đó, tôi mới chú ý đến một bức
tranh to hơn hẳn các bức khác, treo ở một góc: bên dưới có kê một chiếc
ghế bành và đó là bức duy nhất có đèn chiếu sáng. Bức chân dung của một
cô gái trẻ. Người ta chỉ nhìn thấy phía trên ngực của cô gái, nhưng đều hiểu
rằng nàng không mặc gì. Tôi tiến lại gần: tôi có cảm giác gương mặt này
không hề xa lạ với mình. Tôi ngắm thêm một lúc và bất chợt hiểu ra khiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.