SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 327

– Trước đây, người đại diện của tôi thường đến nhà tôi xem bóng chày.

Chúng tôi thường làm món khoai tây ăn với pho mát. Thật là tuyệt. Nhưng
sau chuyện này, không biết anh ta có còn muốn quay lại nhà tôi nữa không.
Hai tuần rồi tôi không có tin tức gì của anh ấy.

– Anh đang sợ lắm, phải không nhà văn?
– Đúng vậy. Tệ hại hơn, tôi không biết là mình sợ cái gì nữa. Tôi đang

viết cuốn sách mới về vụ án này. Nó sẽ mang lại cho tôi một triệu đô la.
Chắc chắn tôi sẽ bán được rất nhiều sách. Nhưng trong sâu thẳm, tôi thấy
mình thật bất hạnh. Theo anh thì tôi phải làm gì?

Anh ta nhìn tôi kinh ngạc:
– Anh muốn hỏi ý kiến của một gã chỉ kiếm được có 50.000 đôla một

năm.

– Vâng.
– Tôi không biết phải nói với anh thế nào, nhà văn ạ.
– Nếu tôi là con trai của anh, anh sẽ khuyên tôi thế nào?
– Anh, mà là con trai của tôi? Ôi, để tôi nôn cái đã! Đi khám bác sĩ tâm

lí đi, nhà văn ạ. Anh biết không, tôi có một đứa con trai. Nó trẻ hơn anh,
chỉ mới hai mươi tuổi…

– Tôi không biết điều đó…
Anh ta lục tìm trong túi rồi chìa cho tôi tấm ảnh nhỏ được dán vào bìa

các tông cứng để khỏi bị nhàu nát. Bức ảnh một thanh niên trong đồng
phục hải quân.

– Con trai anh là lính à?
– Quân đoàn Il bộ binh. Nó phải đi phục vụ ở Irac. Tôi còn nhớ rõ ngày

nó nhập ngũ. Văn phòng tuyển quân của Quân đội Mỹ nằm trên bãi đỗ xe ở
trung tâm thương mại. Đối với nó, xung trận là điều quá hiển nhiên. Nó về
nhà nói với tôi rằng nó lựa chọn rồi: nó bỏ trường đại học, nó muốn tham
gia chiến tranh. Bởi vì hình ảnh ngày 11 tháng Chín lúc nào cũng ám ảnh
trong đầu nó. Tôi lấy tấm bản đồ thế giới ra hỏi nó: “Irac ở đâu?”. Nó trả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.