SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 361

Ngày dần tàn, đêm xuống hứa hẹn một vẻ đẹp dịu dàng; đáng lẽ trong

buổi tối mùa hè như thế này, phải cùng bạn bè thả sức uống bia và nhậu
những tảng đùi cừu to trên giàn nướng. Tôi không có bạn bè, nhưng tôi
nghĩ mình có thịt bò và bia. Tôi vào bếp, mở tủ lạnh nhưng trong đó trống
rỗng: tôi đã quên không đi chợ. Chính tôi đã quên bản thân tôi. Tôi nhận ra
mình cũng có cái tủ lạnh của Harry: cái tủ lạnh của người đàn ông cô độc.
Tôi gọi điện thoại đặt một chiếc bánh pizza. Khi người giao hàng tới, tôi
mang chiếc bánh ra ngoài hiên ngồi ăn. Ít nhất thì tôi cũng đã có một mái
hiên và một bãi biển trước mặt: tôi chỉ còn thiếu mỗi lò nướng thịt, bạn bè
và cô bạn gái để buổi tối trở thành hoàn hảo. Chính lúc đó, tôi nhận được
cú điện thoại của một trong số vài người bạn hiếm hoi nhưng từ lâu không
có tin tức gì: Douglas.

– Marc, có gì mới không?
– Có gì mới không à? Đã hai tuần tôi không nhận được tin tức gì của

ông! Ông biến đi đằng nào thế? Ông là đại diện cho tôi, có phải thế không
đồ cứt đái?

– Tớ biết rồi, Marc. Tớ rất tiếc. Tình hình bây giờ khó quá đi. Ý tớ

muốn nói giữa cậu và tớ. Nhưng nếu cậu vẫn muốn tớ làm đại diện cho cậu,
thì tớ rất vinh hạnh tiếp tục hợp tác.

– Thì tất nhiên rồi. Mình chỉ có một điều kiện: cậu tiếp tục đến nhà mình

để cùng xem giải vô địch bóng rổ.

Anh ta cười.
– Được đấy. Cậu lo vấn đề bia còn tớ sẽ lo món ngô nấu pho mát.
– Barnaski đưa cho mình một hợp đồng béo bở, tôi nói.
– Tớ biết rồi. Ông ta đã nói với tớ. Thế cậu chấp nhận chứ?
– Chắc là chấp nhận thôi.
– Barnaski rất phấn khích. Ông ta muốn gặp cậu càng sớm càng tốt.
– Gặp tớ làm gì?
– Để ký hợp đồng.
– Đã ký rồi cơ á?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.