SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 481

– Giả định này cũng đã xuất hiện trong đầu tôi, tôi cũng hỏi Stern rồi.

Tôi hỏi có chuyện gì đặc biệt giữa ông ta và Caleb hay không. Ông ta rất
điềm tĩnh trả lời hoàn toàn không có gì. “Tôi rất chung thủy với Sylford,
bạn đời của tôi kể từ đầu những năm 1970. Tôi không bao giờ cảm thấy có
gì lôi cuốn từ phía Luther Caleb ngoại trừ lòng thương hại, cũng chính vì lí
do đó mà tôi tuyển anh ta vào làm việc cho tôi. Ở Portland, anh ta sống
ngoài lề xã hội, mặt mũi biến dạng kinh khủng và hoàn toàn tàn phế sau khi
bị đánh đập tàn bạo. Một cuộc đời coi như bỏ đi chẳng vì lí do gì. Anh ta
hiểu biết nhiều về kĩ thuật, tôi lại cũng đang cần một người quản lý đội xe
kiêm tài xế cho tôi. Chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn thân thiết”. Anh
thấy không, nhà văn, điều làm tôi trăn trở, chính là mối quan hệ bạn bè thân
thiết giữa họ như ông ta nói. Nhưng tôi có cảm giác có gì đó còn hơn thế,
một mối quan hệ có thể là bẩn thỉu hơn cơ. Đó là cảm nhận của tôi khi nghe
Stern kể lại việc ông ta chấp thuận yêu cầu của Caleb bắt Nola phải làm
mẫu khỏa thân. Việc này khiến ông ta phát buồn nôn, thế mà ông ta vẫn cứ
làm, như thể Caleb có quyền lực rất lớn đối với ông ta. Hơn nữa, ngay cả
Sylford cũng nhận thấy điều gì đó bất thường ở chỗ này. Từ đầu tới tận lúc
đó, Sylford không hề hé răng nói nữa lời, thế mà khi Stern nói tới đoạn
Nola hoảng sợ vì phải làm mẫu khoả thân, bỗng ông ta thốt lên: “Ôi, Eli,
thế là thế nào, tại sao lại có chuyện đó hả? Tại sao không bao giờ nói
chuyện này với tôi hả?”

– Thế việc Luther biến mất? Tôi hỏi. Anh có nói với Stern không?
– Gượm đã, nhà văn, hết nạc với vạc đến xương, tôi để dành điều ngon

lành nhất cho đoạn cuối. Mặc dù không cố ý nhưng Sylford đã gây áp lực
cho Stern. Sylford rất bực bội nên mất hết những phản xạ của một luật sư.
Ông ta gầm gừ: “Eli, giải thích đi! Tại sao em không bao giờ nói với tôi?
Tại sao em yên lặng suốt chừng ấy năm? “Em” Eli tỏ ra lo lắng, anh có thể
tưởng tượng được đấy, ông ta đáp lại rằng: “Tôi yên lặng, tôi yên lặng,
nhưng tôi không quên! Tôi giữ bức tranh này suốt ba mươi ba năm! Ngày
nào tôi cũng vào xưởng vẽ, ngồi xuống tràng kỉ và nhìn cô bé. Tôi phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.