SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 524

lâu.

– Jenny, giọng anh yếu đuối, lạc lõng. Lại là cô đấy ư?
– Vâng, em đây. Em mang đồ ăn đến cho anh, Harry ạ. Anh phải ăn chút

gì chứ, anh không khỏe, có vẻ không ổn tí nào.

Anh nhìn cô, ướt sủng và run rẩy. Anh để cô vào nhà. Cô chỉ ở lại chốc

lát. Chỉ đủ thời gian đặt chiếc giỏ vào bếp, lấy lại đĩa ăn đã mang tơi từ
hôm trước. Khi nhận thấy tất cả các đĩa thức ăn gần như chưa được động
tới, cô nhẹ nhàng mắng:

– Harry, anh phải ăn chứ!
– Đôi khi tôi quên mất, anh trả lời.
– Lạ thật đấy, làm sao có thể quên ăn được chứ?
– Đó là bởi vì cuốn sách tôi đang viết…Tôi tập trung vào đó và quên tất

cả mọi thứ còn lại.

– Đó hẳn phải là cuốn sách rất tuyệt.
– Rất tuyệt.
Cô không thể hiểu được làm sao anh có thể lâm vào tình trạng như vậy

chỉ vì một cuốn sách. Mỗi lần, cô đều hi vọng được anh mời ở lại cùng ăn
tối. Cô luôn chuẩn bị thức ăn cho hai người, nhưng anh không bao giờ chú
ý đến điều đó. Cô đứng đó vài phút, giữa phòng bếp và nhà ăn, không biết
nói gì nữa. Lúc nào anh cũng do dự, không biết có nên mời cô ở lại thêm
đôi phút hay không. Nhưng rốt cuộc bao giờ anh cũng từ bỏ ý định đó vì
không muốn mang lại cho cô những ảo vọng. Anh biết sẽ chẳng bao giờ
anh có thể yêu cô thêm được. Khi im lặng quá lâu tới mức ngại ngùng, thì
anh nói “cảm ơn” và ra mở cửa.

Cô trở về nhà, thất vọng, lo lắng. Bố cô làm cho cô một bát sôcôla nóng

thả thêm vào một cái kẹo dẻo. Ông đốt lửa trong lò sưởi ở phòng khách. Họ
ngồi trên tràng kỉ, và Jenny kể lại tình trạng Harry suy sụp đến mức nào.

– Tại sao anh ấy lại buồn đến thế? Cô hỏi. Cứ như thể sắp chết.
– Làm sao mà bố biết được, Robert Quinn trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.