SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 531

ăn cơm tại gia đình họ Quinn vào các ngày Chủ nhật, đã ngỏ lời cầu hôn
Jenny. Và vì không còn có chút hi vọng gì, nên cô đã chấp thuận.

* * *

Tháng Bảy năm 1985
10 năm sau vụ bắt cóc Nola cùng những ám ảnh về Nola đã bị thời gian

xóa nhòa. Trên đường phố ở Aurora, từ lâu cuộc sống lại bắt đầu hồi sinh:
trẻ con lại đi giày trượt tiếp tục chơi hockey và cười đùa ầm ĩ, chúng lại thi
nhảy dây, thì đánh chàm trên vỉa hè. Trên đường phố chính, xe đạp lại đỗ
chật kín trước lối vào cửa hàng bánh kẹo của gia đình Hendorf nhưng từ đó
thì một nắm kẹo được bán với giá gần một đô la. Tại Goose Cove, cuối
buổi sáng tuần thứ hai của tháng Bảy, Harry ngồi trước hiên nhà, tranh thủ
tận hưởng ánh sáng mặt trời ấm áp của một ngày đẹp tuyệt vời để chữa
những trang bản thảo của cuốn tiểu thuyết mới; gần bên cạnh, chú chó nhỏ
Storm đang nằm ngủ. Một đàn chim mòng biển bay ngang trên đầu. Ông
nhìn dõi theo, chúng sà xuống đậu trên bãi biển. Ngay lập tức, ông đứng
dậy đi vào trong bếp, tìm chiếc hộp bằng sắt trắng có dập chữ KỈ NIỆM
ROCKLAND, MAINE, rồi đi ra bãi biển tung bánh mì cho lũ chim, sau
ông là chú chó Storm già nua bước đi khó nhọc vì viêm khớp. Ông ngồi
trên bãi đá cuội ngắm bầy chim ăn bánh, chú chó cũng ngồi xuống bên
cạnh. Ông vuốt ve nó hồi lâu. “Storm đáng thương, ông nói với nó, mày đi
lại khó nhọc quá nhỉ. Bởi vì mày chẳng còn trẻ lắm nữa rồi… Còn nhớ
ngày ta mua mày về đây, ngay trước lễ Giáng sinh năm 1975… Lúc đó mày
là một cục lông nhỏ xíu, không to hơn hai nắm tay của ta”.

Bất chợt, ông nghe thấy có tiếng gọi.
– Harry?
Trên sân nhà, một vị khách đang gọi tên ông. Harry nheo mắt lại và nhận

ra Eric Rendall, hiệu trưởng trường đại học Burrows, bang Massachusetts.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.