SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 54

Khi tôi lên năm thứ ba ở trường trung học Felton, do cắt giảm ngân sách

nên Ban giám hiệu nhà trường buộc phải quyết định giải tán nhóm đánh
bóng crosse vì nó gây ra những khoản chi phí quá đắt cho trường so với
những điều nó mang lại. Cực chẳng đã, tôi đành chọn một môn thể thao
khác: hiển nhiên là đội bóng đá và đội bóng rổ nhìn tôi với đôi mắt rất thiện
cảm, nhưng tôi biết rằng nếu gia nhập vào một trong hai đội này, tôi sẽ phải
đối đầu với những tay chơi khác có năng khiếu hơn và quyết thắng hơn so
với những đối thủ của tôi ở đội đánh bóng crosse. Tôi có nguy cơ sẽ bị thua
cuộc, bị rơi vào đám người vô danh, hay thậm tệ hơn, sẽ mất cả danh dự:
Người ta sẽ nói gì khi Marcus Goldman được gọi là “Siêu Nhân”, đội
trưởng cũ của đội đánh bóng crosse đã phá kỉ lục ghi bàn trong vòng hai
mươi năm gần đây, trở thành thằng lon ton của đội bóng đá? Tôi sống trong
lo sợ hai tuần liền đến tận khi nghe nói về đội chạy đua đường dài rất ít
được biết đến trong trường, đội chỉ gồm hai thằng béo phì ngắn chân và
một thằng cò hương không sức. Hơn nữa hóa ra đây là một môn thể thao
duy nhất của trường Felton chưa bao giờ tham gia vào bất kì cuộc thi đấu
liên trường nào: điều này đảm bảo rằng tôi sẽ không bao giờ phải đọ sức
với đối thủ nào nguy hiểm hơn tôi. Vậy là an toàn rồi, nên tôi không chần
chừ gia nhập ngay đội chạy đua đường dài của trường Felton. Ngay từ ngày
đầu tiên tập luyện, tôi đã phá kỉ lục chẳng khó khăn gì về tốc độ của những
người bạn hiền lành cùng nhóm dưới con mắt nhìn đầy ngưỡng mộ và trìu
mến của các nhóm khác và của Ban giám hiệu nhà trường.

Tất cả mọi việc nhẽ ra sẽ diễn ra tốt đẹp như vậy nếu như lại không

chính là Ban giám hiệu, vì bị những thành công của tôi làm lóa mắt, mà nảy
ra cái ý nghĩ lạ lùng là tổ chức một cuộc thi lớn liên trường mong sưu tập
thêm huân huy chương cho trường, chắc mẩm rằng Siêu Nhân sẽ thắng lớn.
Sau khi tin này được thông báo, vì quá sợ hãi, tôi đã rèn luyện không
ngừng trong suốt một tháng trời nhưng vẫn cầm chắc sẽ chẳng làm được gì
khi phải đối mặt với các vận động viên từ các trường khác dày dạn kinh
nghiệm trong các cuộc đua. Tôi, tôi chỉ là bề ngoài, là đồ giả: tôi sẽ tự làm
cho mình trở nên nực cười trên chính sân nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.