nàng sẽ gặp rắc rối, bố mẹ chắc chắn sẽ đưa nàng đi xa và chúng tôi sẽ
không bao giờ được gặp nhau nữa. Tuy nhiên, tình trạng này không thể kéo
dài thêm. Vì thế vào khoảng ngày 20 tháng Tám, chúng tôi quyết định phải
nhanh chóng bỏ đi. Tất nhiên là bí mật, không cho ai biết. Chúng tôi quyết
định sẽ bỏ trốn ngày 30 tháng Tám. Chúng tôi muốn đi tận Canada, qua
biên giới Vermont. Có thể là tới tận Colombie-Britannique, tìm một căn lều
gỗ để sống. Cuộc sống tươi đẹp bên hồ nước. Sẽ không ai có thể biết
chuyện.
- Vậy lí do cả hai quyết định bỏ trốn cùng nhau là vậy?
- Đúng thế
- Vì sao thấy lại không kể cho em chuyện đó ?
- Vì đó mới chỉ là phần mở đầu của câu chuyện, Marcus ạ. Vì sau đó, tôi
đã phát hiện ra một sự thực kinh hoàng về mẹ của Nola…
Đúng lúc đó, chúng tôi phải dừng lại vì lính gác tới. Thời gian thăm tù
nhân đã hết.
- Chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này vào lần tới, Marcus ạ, Harry vừa đứng
dậy vừa nói với tôi. Trong khi chờ đợi, dứt khoát cậu phải giữ kín chuyện
này đấy.
(Có tiếng chuông vang lên). Giọng lính gác thông báo đã hết giờ thăm tù
nhân.
- Lần tới, chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này, Marcus. Từ giờ đên lúc ấy,
nhớ không được nói với ai về chuyện này.
– Vậy thì Quebert đã phát hiện ra được điều gì đó về người mẹ của Nola
à? Gahalowood sốt ruột hỏi.
– Tôi không nhớ đoạn tiếp theo, tôi trả lời, cảm thấy quẫn trí, cuống
cuồng tìm cái đĩa tiếp theo trong đống đĩa.
Nhưng tôi khựng lại, tái mặt kêu lên:
– Trời ơi, không thể như thế được.
– Cái gì thế, nhà văn?