SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 152

Khi Hitomi đến đứng bên cạnh tôi, chị Tomo bèn cúi gập đầu.

"Hôm qua, chị thân là đội trưởng mà lại làm mọi người bất an lo lắng.

Chị thật lòng xin lỗi."

Tôi cuống hết cả lên.

"Ơ, ối, không đâu, không phải lỗi của chị Tomo mà. Trong kịch bản có

những chữ viết độc địa như vậy thì ai cũng giật mình kinh ngạc cả thôi.
Đến cả em vốn đã quen với những cảnh thót tim trong phim kinh dị cũng
làm rớt kịch bản cơ mà! Chị Tomo không cần phải xin lỗi đâu! Đúng
không, Hitomi?"

"... Em không để ý gì đâu."

Hitomi nói với vẻ lãnh đạm.

"Đấy! Hitomi cũng bảo là không để ý đó!"

"... Cảm ơn hai đứa."

Chị Tomo đứng thẳng dậy. Nhưng chị ấy vẫn nhìn chúng tôi bằng cặp

mắt có lỗi.

"Chị sẽ quản lý nội bộ triệt để để những chuyện như vậy không xảy ra

nữa. Chị cũng sẽ giữ vững tinh thần để không ngã gục. Cho nên chị vẫn
muốn hai đứa đến tập vào cuối giờ học hôm nay. Hai ngày liên tiếp gặp
chuyện đáng sợ rồi, cũng không trách được nếu hai đứa không muốn tham
gia kịch cọt gì nữa... Nhưng chị nhờ hai đứa đấy! Làm ơn đừng bỏ nhé!"

Chị ấy lại cúi đầu xuống thấp hơn.

Lẽ nào chị Tomo đã đi gặp và cúi đầu trước tất cả những người tham

gia vở kịch?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.