SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 176

lại cúi rạp xuống sàn, lấy hai tay bịt tai và run rẩy...

Khung cảnh ấy quá nghẹt thở và đau đớn, khiến cho tôi không thể

nhìn thêm.

Chị Tomo luôn cư xử với dáng vẻ khỏe khoắn trước mặt mọi người

nhưng thực ra chị ấy vẫn luôn vô cùng khổ sở.

Có phải lúc này, khi ngồi co quắp thế kia, tai chị Tomo vẫn nghe thấy

giọng của người bạn đã biến thành quái vật phải không?

Chị Tomo lại tháo bó nhạc phổ ra, lại bắt đầu lật giở từng tờ một.

Với gương mặt nhợt nhạt hốc hác, với cặp mắt như chực òa khóc tới

nơi, chị ấy lặp đi lặp lại một hành động, như một phạm nhân buộc phải thi
hành bản án nặng nề.

Quả nhiên cuốn sổ màu đỏ rượu ấy đã được kẹp trong tập bản nhạc

cũ...

Karasuma đã lấy thứ đó đi, và chị Tomo đang tìm nó.

Tuy tôi không biết trong sổ viết cái gì nhưng... Làm sao bây giờ, tôi có

nên cho chị ấy biết Karasuma đang giữ cuốn sổ đó không.

Mà không, chắc chắn chị Tomo cũng đã nhận ra điều đó.

Thế nhưng chị ấy suy sụp đến độ không chịu nổi nếu không lật đống

nhạc phổ ra để xác minh.

Chị Tomo ngồi bệt xuống sàn nhà, vùi mặt vào đầu gối, bờ vai run lên.

Chi Tomo đang khóc, còn tôi chẳng thể cất lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.