SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 227

Nguyện vọng của Karasuma không phải là làm lành với chị Tomo mà

là khiến cho chị ấy nếm trải cảm giác đau khổ...

Nếu mọi chuyện là như vậy... nếu đó là "sự thật", tôi phải làm gì đây?!

Tôi sững người, dừng bước trước cửa phòng âm nhạc.

Ai đó đang hát ở phía bên kia.

Một giọng hát trầm, rất trầm, như tiếng côn trùng vỗ cánh.

"Ta hận cái ngày mà thân xác này nhận được sự sống."

"Hỡi kẻ sáng tạo bị nguyền rủa."

"Vì cớ gì mà ngươi lại tạo nên con quái vật khiếp đảm mà đến cả

chính ngươi cũng ghê tởm và quay mặt đi?"

Khác với tiếng gào thét điên cuồng trong lúc luyện tập, dù chắc chắn

là cùng một giai điệu, cùng một lời ca, nhưng bài hát tôi nghe câu được câu
chăng ấy lại như một tiếng xì xào, thầm thì hờ hững.

Thế nhưng tôi lại cảm thấy dường như trong đó ẩn chứa hận thù và

tuyệt vọng, khiến cơ thể tôi bỗng chốc lạnh đi như băng giá.

Không khí xung quanh như đâm vào da thịt, tôi nín thở và mở cửa ra.

Đèn không bật, trong phòng tối mờ mờ.

Ánh trăng và đèn đường rọi vào từ cửa sổ, khiến bóng tôi lại le lói ánh

sáng trắng xanh.

Một cô gái đang ngồi bắt chéo chân trên bàn, tựa như hòa tan vào

bóng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.