SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 228

Mái tóc đen như lông quạ phủ xuống hai bên khuôn mặt cúi gằm,

khiến tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ấy.

Bờ môi trắng nhợt khẽ chuyển động, lặng lẽ phát ra những tiếng ca tựa

như một lời nguyền.

Tôi dựng tóc gáy trước cảnh tượng kì dị xúi quẩy ấy.

Thật đáng sợ!

Tôi thầm nghĩ như vậy.

Thế nhưng, chân tôi vẫn bước đi và tôi vẫn cất lời.

"Chị Tomo bị té cầu thang phải nhập viện rồi..."

Tiếng ca ngừng lại.

Trong phòng âm nhạc trở nên lặng ngắt như tờ, một giọng nói lạnh

lùng vang lên.

"... Tôi có biết."

Lời thì thầm đó như mũi dao sắc nhọn xuyên thẳng ngực tôi.

"Bởi vì tôi đã chứng kiến mà."

Hai gối tôi tưởng như sắp khuỵu xuống.

Chứng kiến nghĩa là nhìn thấy cảnh chị Tomo ngã xuống từ cầu thang

sao?

Có phải Karasuma đang nói mình đã đẩy chị Tomo té ngã không vậy?

Nói một cách hờ hững thế này? Cô ấy thừa nhận chuyện đó bằng

giọng nói không có chút cảm xúc nào như vậy sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.