SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 235

"Hitomi... tớ phiền phức lắm hả?"

Hôm nay vẫn tiếp tục không làm gì ra hồn trong buổi tập, tôi lê bước

nặng nề trên con đường được chiếu rọi bởi ánh trăng.

"Hâm à."

Hitomi trả lời một cách thản nhiên.

"Nano luôn phiền phức suốt từ trước tới giờ rồi còn gì nữa."

Thay vì giữ ý, an ủi tôi rằng không có chuyện đấy đâu, cậu ấy nói

thẳng thừng như vậy lại khiến cho tâm trạng tôi trở nên lơi lỏng.

"Vậy à, đúng là tớ phiền phức lắm à... phải làm thế nào để không trở

nên phiền phức nữa nhỉ..."

"Bây giờ thì vô ích thôi. Kể từ lần đầu gặp nhau, cậu vẫn luôn ồn ào

bắt chuyện, phiền không tả nổi rồi."

"Ư... xin lỗi nhé."

"Hồi lớp 7, khi mọi người trong lớp không ai chịu mở miệng với tớ,

Nano vẫn cứ chạy tới lớp tớ mỗi giờ nghỉ và bắt chuyện đúng không.

Cho dù tớ im lặng thì cậu vẫn tiếp tục nói lia lịa một mình chẳng khác

nào mấy người tiếp thị mua hàng trên chương trình ti vi, thật sự là phiền
chết người."

"C-Cậu khó chịu lắm à...?"

Hồi đó, tôi hết sức lo lắng cho Hitomi, nên cứ mỗi khi tiếng chuông

báo hết tiết vang lên là tôi lại chạy ngay tới lớp của cậu ấy. Bởi vì việc tôi
có thể làm được cho Hitomi chỉ có ở bên cậu ấy và vui vẻ trò chuyện mà
thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.