SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 238

"Như vậy là chúng ta sẽ có thể cùng đứng trên sân khấu với chị Tomo

rồi."

Tuy nhiên, vì chị Tomo xuất hiện ở phòng âm nhạc với gương mặt hốc

hác, vô cùng mệt mỏi và u ám, tất cả đều nghẹn giọng.

Tôi cũng rất kinh ngạc trước sự thay đổi của chị Tomo.

Trông chị ấy có vẻ hơi gầy đi, nhưng đó không phải tất cả. Ánh sáng

từ đôi mắt hoạt bát xưa kia đã không còn nữa, gương mặt tươi cười tựa một
cậu bé hiếu động giờ đã hóa giá băng, chỉ còn lại nỗi khổ đau cay đắng.

Ngay cả cơ thể của chị ấy cũng chưa bình phục hoàn toàn, chân còn bị

bó thạch cao, hai tay chống nạng.

"Chị xin lỗi vì nghỉ lâu quá, từ hôm nay chị sẽ cố gắng trở lại."

"Không đâu, lần này chị Tomo cứ trông cậy vào bọn em đi ạ."

"Đúng thế, chị Tomo."

Hai mắt chị Tomo rưng rưng khi nghe lời động viên của mọi người.

Sau đó, chị ấy vẫn chống nạng đi vòng quanh chỉ đạo chỗ này chỗ nọ để
chuẩn bị cho buổi diễn ngày mai, tuy nhiên trông sắc mặt chị ấy thật sự rất
xấu, cứ như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.

Anh Konoha nói với vẻ lo lắng,

"... Hình như Sendou cứ khăng khăng nói rằng mình phải tham gia lễ

hội văn hóa bằng mọi giá và đã cố ép mình phải đến trường."

Hình ảnh chị Tomo tiếp tục thực hiện công việc với nhịp thở rối loạn

khó khăn trông vô cùng đau đớn, khiến họng tôi như thít chặt lại.

Lúc ở bệnh viện, chị Tomo đã vừa khóc vừa run rẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.