SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 243

Tuy nhiên, khi tôi đặt chân tới vị trí Karasuma vừa đứng lúc nãy thì

không còn thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa.

Trái tim tôi đập thình thịch điên loạn.

Có phải Karasuma đến trường vì đã đọc thư của tôi không? Và cuốn

sổ cũng do cô ấy mang tới trả lại à? Nếu đúng vậy thì tôi vui lắm.

Phòng dụng cụ là một căn phòng chứa đồ nằm ở góc tầng một.

Vì đèn tuýp không bật được nên căn phòng tối om, tôi phải để cửa mở

hết cỡ và đi vào trong nhờ ánh đèn từ hành lang hắt đến.

Ngày mai nếu Karasuma cũng tới, tôi sẽ nói chuyện gì với cô ấy nhỉ.

Mặc dù tôi đã viết trong thư là tôi muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng

trên thực tế thì tôi lại không biết mình nên bắt đầu từ đâu, nên nói cái gì khi
gặp mặt.

Tuy nhiên, tôi thực sự muốn đối diện với Karasuma một lần nữa.

Khi tôi đặt rương đạo cụ lên giá và định quay trở ra thì một tiếng

"Sầm!" vang lên và tầm nhìn của tôi bị che phủ bởi bóng tối.

Có ai đó vừa đóng cửa.

Tiếng khóa cửa vang lên lách cách, tôi vội đặt tay vào nắm đấm cửa và

xoay.

Nó không mở ra!

"Xin lỗi! Bên trong vẫn còn người! Xin hãy mở ra ạ!"

Tôi đập cửa la lên. Tuy nhiên không có bất kỳ phản ứng nào đáp lại.

Tôi bị nhốt...?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.