SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 289

Từ khi gặp gỡ anh Konoha, tôi đã đọc không biết bao nhiêu là sách.

Một thế giới mà tôi không hay biết mở ra, tôi thu nạp được thêm nhiều

tri thức mới, vốn từ cũng tăng lên đáng kể, vậy mà lúc ấy miệng tôi chẳng
dệt nên được bất cứ ngôn từ nào.

Tôi đã khiến anh Konoha phải nở nụ cười cay đắng ấy.

Tôi có cảm giác việc tôi im lặng cũng khiến anh Konoha tổn thương,

làm cho trái tim tôi càng thêm đau xót.

Nếu là chị Amano thì có thể trao cho anh Konoha những lời cần thiết

vào lúc ấy hay không?

Có phải chị ấy đã chấp nhận toàn bộ mọi thứ của anh Konoha, bất kể

có chuyện gì cũng vẫn mỉm cười dịu dàng và ôm chặt lấy anh ấy?

Nếu tôi là "Cô gái văn chương" thật sự, phải chăng tôi sẽ không làm

anh Konoha bị tổn thương? Tôi có thể hiểu được anh Konoha thật sự?

Tôi không biết từ nay trở đi phải tiếp xúc với anh Konoha như thế nào

nữa.

Trong toa tàu điện đông nghẹt, kể cả trong lúc đang bị xô đẩy từ tứ

phía trái phải trước sau, tôi vẫn suy nghĩ đủ thứ mòng mòng trong đầu, tảng
đá trong lồng ngực chẳng hề nhẹ bớt đi, cho đến khi tôi ra khỏi cửa soát vé
và cúi đầu lầm lũi bước đi trên con đường đi bộ dài dẫn đến trường...

"Chào buổi sáng, Hinosaka."

Một giọng nói dõng dạc bay tới tai tôi.

Khi tôi ngẩng đầu lên, hình ảnh phản chiếu trong mắt tôi là anh

Konoha đang đứng cạnh hàng cây ven đường với nét mặt hiền hòa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.