SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 290

Tại sao anh Konoha lại...?

Ánh sáng trong vắt buổi sớm mai rọi xiên vào gương mặt thanh khiết

có nét trưởng thành của anh Konoha.

Anh ấy đứng thẳng lưng, cao hơn cả gốc cây tiêu huyền mọc bên cạnh,

mặc đồng phục của trường, tay xách cặp và ôm trên ngực một chiếc phong
bì giấy nâu.

Thấy tôi lúng túng vì bị bất ngờ, nét mặt anh ấy lộ chút vẻ chua xót,

rồi anh ấy điềm tĩnh mỉm cười.

"Việc phục kích té ra căng thẳng hơn anh tưởng... Cũng may mà gặp

được chứ không bị lỡ mất nhau."

"A, anh đợi em à?"

"Ừ."

Anh ấy nheo mắt dịu dàng và gật đầu.

"Anh có việc nhờ Hinosaka."

"Nhờ em?"

"Anh muốn em đưa cái này cho những người tham gia vở kịch."

Nói rồi, anh ấy chìa chiếc phong bì giấy nâu cỡ A4 cho tôi.

Có một tập giấy được để trong đó.

"Anh đã thay đổi một phần kịch bản. Anh xin lỗi vì đột ngột như vậy,

tuy nhiên anh đã copy phần thay đổi đủ với số người rồi nên mọi người hãy
xem qua cho đến lúc diễn chính thức nhé. Lời thoại của Hinosaka gần như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.