SƯ TỬ, PHÙ THỦY VÀ CÁI TỦ ÁO - Trang 84

thương kéo chiếc xe đi chậm dần, chậm dần. Vẳng trong không gian có một
âm thanh gì đó, nhưng tiếng bánh xe nẩy lên và tiếng người lùn oang oang
quát hai con tuần lộc làm cho Edmund không sao có thể xác định được đó
là tiếng gì cho đến khi bất thình lình xe trượt đứng khựng lại rồi cứ ỳ ra đó,
không thể nhúc nhích thêm một đoạn nào nữa. Có một quãng im lặng và
trong khoảng im lặng hiếm hoi ấy, Edmund cuối cùng đã có thể nghe được
âm thanh kia một cách rõ ràng hơn. Đó là tiếng lao xao, rì rào… có cái gì
rất đổi ngọt ngào và kỳ lạ… mà không cũng không hẳn là kỳ lạ, bởi vì hình
như nó đã nghe thấy âm thanh này ở đâu đó! Rồi bất thình lình nó nhớ ra
tất cả. Đó là tiếng nước chảy. Xung quanh nó, cả ở những nơi không nhìn
thấy, hàng chục hàng trăm dòng nước nhỏ, róc rách, rì rào, ào ào, bắn tung
lên thành tia và thậm chí còn reo vang nữa. Tim nó nảy lên trong lồng ngực
(dù nó khó mà biết được tại sao) khi nhận ra băng giá đã tan. Gần chỗ nó
đứng, tuyết trên cành tan nhanh nhỏ thành từng giọt tí tách tí tách xuống
mặt đất. Và rồi khi nhìn lên một cái cây mọc gần đấy, nó thấy cả một lớp
tuyết dày trượt khỏi cành cây và lần đầu tiên kể từ lúc đặt chân lên Narnia
nó thấy một cây linh sam xanh thẵm. Nhưng nó không có thời gian nhìn
ngó hay nghe ngóng gì nữa bởi vì phù thủy đã quát:

- Đừng có ngồi ỳ ra như thế đồ ngốc! Đứng lên giúp một tay đi.
Tất nhiên Edmund phải tuân lệnh. Nó nhảy xuống xe, ngoài trời tuyết

vẫn rơi – nhưng nhẹ như rây bột như có như không. Nó giúp người lùn lôi
cái xe ra khỏi một cái hố đầy bùn trơn như bôi mỡ. Họ cố kéo cái xe lên và
bằng việc đánh đập hai con tuần lộc một cách dã man, người lùn cũng
thành công trong việc làm cho xe chạy thêm được một đoạn nữa.

Lúc này tuyết trên mặt đất tan rất mau và những tán cây xanh nõn bắt

đầu xuất hiện ở khắp mọi nơi. Nếu như bạn không phải nhìn mãi một thế
giới mênh mông tuyết trắng như Edmund, bạn sẽ khó mà hình dung được
cảm giác nhẹ nhõm thư thái trong lòng khi nhìn những thân cây lá cành
xanh biếc sau khi nó rùng mình trút bỏ chiếc áo choàng trắng vĩnh cửu. Cỗ
xe lại dừng lại lần nữa.

- Không xong rồi, thưa nữ hoàng. – Người lùn nói. – Chúng ta không

thể đi tiếp được trong tình trạng băng tan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.