SUỐI NGUỒN TÂM LINH - Trang 390

390

mệt, hãy dừng tất cả sự suy nghĩ để tâm tái tập trung,
và rồi trở lại với sự nhận biết hơi thở. Cứ tiếp tục sự
niệm chú ở bên trong: Bud-dho, Bud-dho (Đức-Phật,
Đức-Phật).

Hãy buông bỏ mọi thứ bên ngoài! Đừng nghĩ đến

con cái và thân quyến của mình; đừng nghĩ đến một
thứ gì cả. Hãy bỏ hết xuống! Hãy để tâm tập trung vào
một điểm, và để cái tâm trầm tĩnh đó ở lại với hơi thở.
Hãy để hơi thở là đối tượng nhận biết duy nhất của nó.
Tập trung mãi cho đến khi tâm trở nên vi tế dần, cho
đến khi mọi cảm xúc trở thành vô nghĩa, cho đến khi có
sự tỉnh giác và hiểu biết rõ ràng. Rồi bất cứ cảm giác
đau khổ nào phát sinh, nó sẽ tự động tan biến.

Hãy xem những hơi thở ra vào như thể chúng là

những thân quyến đến thăm bạn. Khi người thân rời
khỏi, bạn tiễn họ ra về. Bạn quan sát cho đến khi họ đi
xuống đường và mất dạng, và rồi bạn đi vào nhà.
Chúng ta quan sát hơi thở với cũng như vậy. Nếu hơi
thở thô tạp, chúng ta biết là nó thô tạp; nếu nó vi tế,
chúng ta cũng biết điều đó. Hơi thở càng lúc càng
thanh nhẹ dần; rồi cuối cùng, hơi thở biến mất hoàn
toàn; và tất cả những gì còn lại là sự tỉnh thức và cảnh
giác. Đây gọi là thấy Đức Phật. Chúng ta có sự nhận
biết tỉnh thức và rõ ràng gọi là Phật, là “người trí tuệ”,
người thức tỉnh, người chiếu diệu. Đây gọi là gặp và
sống với Đức Phật, với sự hiểu biết và sáng suốt. Chỉ có
vị Phật trong lịch sử mới chết đi. Còn Đức Phật thật, cái
biết rõ ràng, sáng suốt này vẫn có thể kinh nghiệm
được và đạt được trong ngày hôm nay. Và nếu chúng
ta đạt được điều đó, tâm được hợp nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.