SUỐI NGUỒN TÂM LINH - Trang 395

395

Vừa sinh ra là chúng ta chết. Sự sinh và tử của

chúng ta chỉ là một thứ. Nó giống như một cội cây: Hễ
có rễ cây thì phải có cành cây; hễ có cành cây, thì phải
có rễ cây. Bạn không thể có thứ này mà không có thứ
kia. Thật buồn cười khi bạn thấy người ta đau khổ và
bấn loạn đến chừng nào trước sự chết, và vui mừng,
phấn khởi bao nhiêu khi có một đứa trẻ ra đời. Chỉ là
ảo giác. Không ai xem xét cho rõ. Nếu bạn thật sự
muốn khóc, bạn nên khóc nơi rễ cây, khóc nơi có sự
sinh, bởi nếu không có sinh thì đâu có tử. Hiểu không?
Đừng nghĩ nhiều quá. Chỉ nghĩ, “Đây là bản chất của sự
việc”
. Đây là công việc của bạn, bổn phận của bạn.
Ngay lúc này, không ai có thể giúp bạn, không có gì mà
thân quyến và tài sản của bạn có thể làm cho bạn. Điều
duy nhất có thể giúp được bạn vào lúc này là sự tỉnh
giác.

Cho nên, đừng do dự! Hãy vứt bỏ hết đi!

Dù bạn không buông bỏ, mọi thứ cũng sẽ rời bỏ

bạn. Bạn có thấy điều đó không, toàn bộ thân thể bạn
đang cố tụt khỏi bạn? Tóc bạn chẳng hạn. Khi bạn còn
trẻ, nó dày và đen mượt, nhưng bây giờ thì nó rụng
gần hết. Nó đang rời khỏi bạn. Mắt bạn rất tỏ, nhưng
giờ đây chúng yếu kém, lờ mờ. Khi các thân phần của
bạn cảm thấy đủ, chúng ra đi, bởi đây không phải là
nhà của chúng. Khi bạn còn trẻ, răng bạn chắc và khỏe;
bây giờ chúng rung rinh bên cạnh những cái răng giả.
Mắt, tai, mũi, lưỡi của bạn, tất cả đều đang cố rời khỏi
bạn bởi vì đây không phải là nhà của chúng. Bạn không
thể xây một căn nhà vĩnh cửu trong thế giới duyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.