SUỐI NGUỒN TÂM LINH - Trang 458

458

không bám vào thân thể một cách mù quáng hay thực
hiện những nghi lễ này nọ để đuổi bệnh. Họ chữa bệnh
với Chánh Kiến, không phải với ảo tưởng. “Nếu nó lành
bệnh thì tốt. Nếu nó không lành bệnh, cũng không sao”.
Họ nhìn xem sự việc như thế đó.

Người ta nói rằng Phật giáo đang hưng thịnh tại

Thái Lan, nhưng theo tôi thì nó suy thoái quá xa. Các
thính đường thuyết pháp luôn đầy người, nhưng họ
đặt tâm không đúng chỗ, ngay cả những vị Sư cao hạ
của cộng đồng cũng vậy. Vì thế, họ chỉ dẫn nhau đi sâu
vào ảo tưởng. Những người đó vượt lên khổ đau bằng
cách nào? Họ có những bài Kinh tụng để nhận biết
chân l{, nhưng họ chỉ dùng chúng để tăng thêm ảo
tưởng của mình. Họ quay lưng lại với Chánh Đạo. Đạo
đi phía bắc, họ đi phía nam, làm sao hai bên có thể gặp
nhau? Chúng cũng không gần nhau chút nào. Họ tụng
Kinh, nhưng họ tụng với sự ngu ngốc, không phải với trí
tuệ. Họ học hỏi, nhưng học hỏi với sự dại khờ. Họ biết,
nhưng biết một cách mê mờ.

Cho nên, cuối cùng họ đi với sự ngu ngốc, sống

với sự khờ dại và biết với sự mê mờ. Nó là vậy đó. Còn
những sự giảng dạy thì sao? Tất cả những gì họ làm
thời nay là dạy người ta thành người mê muội. Họ nói
rằng họ dạy cho con người khôn ngoan hơn, truyền bá
kiến thức, nhưng khi xem xét chúng dựa vào chân lý,
bạn sẽ thấy rằng họ thật sự đang dạy người ta đi sai
đường và nắm giữ những điều dối trá. Sự giảng dạy là
để giúp con người nhìn thấy tự ngã là rỗng không,
không có cá tính cố định, không có thực chất. Nhưng
người ta học hỏi Giáo Pháp để củng cố bản ngã của họ,
cho nên họ không muốn kinh nghiệm khổ đau hay trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.