SUSHI CHO NGƯỜI MỚI BẮT ĐẦU - Trang 267

“Nghỉ lễ mà,” bà Morley gườm gườm, một người vốn hiếm khi chè chén,

trong vòng một tiếng rưỡi vừa rồi bà đã trải qua nào là ngờ vực, nào là
thoải mái, vui vẻ đến diệu kỳ, hối hận thương cảm và giờ đã đến giai đoạn,
đúng như dự kiến, hung hăng.

“Tất nhiên rồi,” anh đồng tình.
“Chào anh, Jack.” Mai nở một nụ cười cá mập. “Em đang đi ngang qua

và chợt nghĩ hay là vào thăm anh một lát.”

Jack có vẻ bối rối.
Mai theo Jack vào phòng làm việc của anh và đóng sập cửa lại rất mạnh.
Khi Trix đặt cái ca của cô lên cánh cửa, rồi áp tai mình lên nó, mọi người

đều cười ầm lên. Nhưng chẳng cần đến chiếc ca nào hết. Giọng của Mai,
the thé và đay nghiến, vọng ra tận những bàn xa nhất. “Làm sao anh lại
dám tảng lờ em khi em đến thăm anh... Nếu anh nghĩ em sẽ chịu đựng...”

Hoàn toàn không thể nghe được gì từ Jack, nhưng chắc chắn là anh đang

nói điều gì đó vì có các khoảng ngừng giữa những cơn tam bành đầy trách
móc của Mai.

“Tránh xa tất cả các lối ra,” Kelvin nói, giống một nữ tiếp viên hàng

không.

Và sớm hơn thay vì muộn hơn, cánh cửa của Jack bật mở, Mai hiện ra,

đùng đùng như một vệt giận dữ lao về phía cửa rồi biến mất, để lại bầu
không khí rung bần bật với sự vắng mặt của cô. Cô không hề chào tạm biệt
bất kỳ ai.

“Giờ khi mà trò vui trên sàn đã hết, tôi cũng đi đây,” Kelvin vừa thông

báo, vừa quăng cái ba lô màu da cam có thể thổi phồng được của anh ta lên
vai. “Tôi có bảy mươi hai giờ Hạng A

(6)

đang chờ phía trước.”

“Cả tôi cũng thế,” Trix nói.
“Tôi nữa,” Bernard Tẻ ngắt đồng tình, lại một lần nữa cầm nhầm đầu

gậy.

Mọi người thu dọn và lẩn đi dần, cho tới khi những người duy nhất còn

lại là Jack và Ashling. Jack là bởi vì anh đang chờ một cú điện thoại từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.