SUSHI CHO NGƯỜI MỚI BẮT ĐẦU - Trang 437

Hai bố con trao nhau một nụ cười, rồi Mike lại phải bắt đầu và làm hỏng

nó bằng câu nói, “Bố mẹ ít được gặp con quá, Ashling.”

Ôi, chết tiệt thật.
“Mẹ con rất hạnh phúc khi nhìn thấy con.”
Một sự hưởng ứng đang được chờ đợi, vì vậy Ashling đành mở miệng,

“Mẹ, ừm, sao rồi ạ?”

“Tuyệt vời. Con nên về thăm bố mẹ thường xuyên hơn, bà ấy đã trở lại là

người phụ nữ mà bố lấy làm vợ.”

Lại một khoảng im lặng nữa, rồi Ashling nghe thấy chính mình hỏi một

câu mà cô hoàn toàn không nhớ là đã bao giờ hỏi chưa nữa. “Rốt cuộc thì
tất cả là thế nào, cái quãng thời gian khủng khiếp ấy? Điều gì khiến nó xảy
ra?”

Mike rời mắt khỏi con đường để quay sang nhìn cô, nét mặt ông là một

sự pha trộn ghê rợn giữa vẻ đề phòng và vẻ vô tội chắc nịch - ông không
phải là một người cha tồi tệ. “Chẳng có gì xảy ra cả.” Thái độ cười cợt của
ông nghe đáng thương hại đến bất ngờ. “Trầm cảm là một căn bệnh, con
biết tất cả rồi còn gì.”

Khi còn bé, người ta đã giải thích với mấy chị em cô rằng chúng hoàn

toàn không có lỗi khi có một bà mẹ chập cheng. Lẽ dĩ nhiên, không một ai
trong mấy chị em cô tin vào điều đó.

“Vâng, nhưng làm sao người ta lại bị trầm cảm?” Cô cố gắng tìm hiểu.
“Nhiều khi nó bắt nguồn từ một mất mát hoặc một - người ta gọi những

cái đó là gì ấy nhỉ - tổn thương,” ông lúng búng, trong xe tràn ngập nỗi khó
chịu kinh khủng của ông. “Nhưng cũng không nhất thiết,” ông nói tiếp.
“Họ bảo cũng có thể là do di truyền.”

Một ý nghĩ hân hoan chợt đến làm Ashling không còn muốn chuyện trò

gì nữa. Cô lục tìm điện thoại di động của mình.

“Con đang gọi cho ai vậy?”
“Không ai cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.