T MẤT TÍCH - Trang 115

đống trong tủ lạnh. Ngày mai bà sẽ giao bán nhà. X nhơ nhớp vì cái quá
khứ của bố tôi với Anna nên cầm tiền trong tay là bà nói lời vĩnh biệt. Vừa
nãy gọi điện cho tôi, hứng khởi thế nào mà bà mời tôi và Hanah xuống X
nghỉ hè, nói xong thì khựng lại. Tôi biết bà lỡ lời. Hè chưa đến thì cả căn
nhà lẫn cái tên X đều đã bị bà xóa sổ hoàn toàn trong bộ nhớ. Nếu hôm
trước tôi mà chịu cầm cuốn nhật kí của bố tôi thì có lẽ vài ngày nữa bà sẽ
gửi qua đường bưu điện cho tôi hộp tro của ông. Bà có làm thế cũng chẳng
bị thiên hạ oán trách, tôi là con trai cả của ông kia mà. Thằng Mic thi tốt
nghiệp xong (bà có vẻ rất bị ám ảnh vì chuyện đó) là bà được pháp luật giải
phóng hoàn toàn. Mấy trăm hãng du lịch đang mỉm cười vẫy bà. Người ta
dịu dàng hỏi bà muốn du thuyền trên sông Nil hay tắm nắng ngoài biển
Cuba hay đánh bạc giữa Las Vegas hay tẩm quất ở Thái Lan. Người ta hỏi
bà có đi máy bay hạng nhất, ngủ khách sạn năm sao, tắm thalasso đắp bùn
tiêu mỡ. Người ta hỏi bà có cần phiên dịch kiêm hướng dẫn viên du lịch cá
nhân, trẻ tuổi hay trung niên, thanh mảnh hay cơ bắp, thâm trầm hay bốc
lửa. Vân vân và vân vân. Nói chung, ngành du lịch có rất nhiều sáng kiến
và luôn hỏi han tận tình. Khách hàng là hoàng đế, khẩu hiệu này có vẻ được
họ thực hiện không đến nỗi tồi.

Tôi ngờ rằng bà cũng lập quĩ đen như các chị em Nhật Bản. Mấy chục phần
trăm lương tháng của bố tôi trong hai mươi năm qua thể nào chẳng biến
thành một cục tương đối. Bữa tiệc tang chỉ là một hạt cát không đáng kể.
Hai mươi năm bị ông phụ tình, ngay một năm sau ngày cưới, vài tháng sau
ngày thằng Mic sinh, bây giờ mẹ kế chẳng có gì đáng phàn nàn. Cuộc đời
bố tôi đóng lại là để cuộc đời của bà mở ra. Y hệt như cái chết của mẹ tôi
đã giải phóng bố tôi. Qui luật bù trừ ấy cũng dễ hiểu.

Chỉ có Anna là thiệt thòi mọi nhẽ. Hai mươi năm làm tình nhân không
được pháp luật nào nhìn nhận, không được căn nhà nào bù lỗ, không được
quĩ đen nào bảo trợ. Ngoài chiếc xe đời mới và vài món quà có thể quá trớn
nhưng bây giờ bán lại cũng chẳng được bao nhiêu, tôi ngờ là bố tôi chẳng
để lại gì cho Anna. Sáu mươi tám tuổi, ông ung dung hiểu rằng không cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.