T MẤT TÍCH - Trang 99

XII

Tôi vừa đặt chân vào thang máy thì đụng đầu một đồng nghiệp tầng dưới.
Anh ta nháy mắt bảo: tay ấy trông thế mà yếu ghê. Rồi không cần biết tôi
có hiểu hay không, anh ta nói tiếp: “hãi thật, chỉ muộn vài phút nữa là toi,
bác sĩ bảo suy tim giai đoạn cuối”. Tôi vẫn đứng ngây mặt thì vai bị một
cái vỗ đau điếng: “làm vua một phòng càng khoái”. Thang máy dừng và
anh ta biến mất. Mấy giây sau tôi mới định thần để bấm vào nút trên.

Cửa sổ mở tung, trên thảm có một vết loang lổ ngay cạnh bàn của Paul.
Hẳn là công ty mới cử người đến dọn dẹp và thông phòng. Tôi hình dung
Paul đang gõ vi tính (anh ta có khả năng sử dụng hết cả mười ngón tay) thì
lên cơn, đau quá rồi quị xuống, nhưng không ai hay. Rất có thể anh ta phải
nằm đấy mấy tiếng liền. Cuối giờ ăn trưa không thấy ra hành lang uống cà
phê, một đồng nghiệp đẩy cửa bước vào mới phát hiện rồi gọi số 15.

Xe cấp cứu ngay lập tức lao tới, còi rầm rĩ, bờ-lu trắng tắc nghẽn thang
máy. Công ty chuyến này tha hồ có chuyện để bàn. Càng nghĩ càng phục tài
giấu của Paul. Suy tim giai đoạn cuối mà tôi làm việc ngay bên cạnh cứ
nghĩ là viêm phổi mãn tính, các đồng nghiệp khác hẳn chẳng mảy may nghi
ngờ. Anh ta vẫn hứa hẹn tặng họ số điện thoại của mấy cô nàng “rất bốc”
và luôn luôn nổ như súng liên thanh trong các chủ đề giường chiếu (lần
cuối cùng tôi nghe anh ta bàn về mốt “âm hộ cạo” đang cực thịnh ở phụ nữ
lứa tuổi tiền hồi xuân). Không những thế, Paul uống cà phê thay nước lọc,
mặt đỏ tía tai hôm nào căng-tin có rượu vang êm. Có khả năng chính vì
toàn chơi vào của cấm mà tim anh ta mới suy nhanh thế. Mấy ngày không
đi làm, nó đã kịp trụy hoàn toàn. Nếu hôm ấy tôi có mặt thì anh ta đã không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.