TÀ DƯƠNG - Trang 121

Vị bác sĩ và chú đưa mắt nhìn nhau im lặng. Khóe mi hai người long lanh
nước mắt.

Tôi đứng dậy đi vào phòng ăn làm bốn suất mì udon mà chú Wada ưa thích
rồi mang vào phòng Trung Hoa mời chú, thím, vị bác sĩ và Naoji. Sau đó tôi
lấy phần bánh sandwich của khách sạn Marunouchi, quà của chú Wada, đưa
cho mẹ xem. Khi tôi đặt bánh bên cạnh gối mẹ thì mẹ thì thầm:

- Con bận quá nhỉ.

Trong phòng Trung Hoa, mọi người nói chuyện gẫu một lúc lâu. Chú thím
thì nói dù thế nào đi nữa tối nay phải về lại Tokyo rồi đưa tôi phong bì đựng
tiền. Vị bác sĩ Miyake và người y tá cũng về cùng chú thím nên dặn dò cô y
tá ở lại là ý thức bệnh nhân còn tỉnh táo và tim cũng chưa đến nỗi nào nên
cứ tiếp tục tiêm thì sẽ kéo dài được chừng bốn năm ngày nữa. Rồi ngày
hôm đó, mọi người kéo nhau lên xe đi về Tokyo cả.

Sau khi ra tiễn mọi người, tôi quay lại phòng bệnh, mẹ mỉm cười thân thiết
như mọi khi chỉ có hai mẹ con với nhau:

- Con vất vả quá!

Mẹ nói thật nhỏ như thì thầm. Gương mặt mẹ lúc ấy thật lung linh sống
động. Tôi nghĩ chắc mẹ vui mừng lắm khi gặp được chú Wada.

- Dạ, không có gì đâu.

Tôi mỉm cười trả lời, có phần vui vẻ.

Và đó là cuộc nói chuyện cuối cùng giữa hai mẹ con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.