TÀ DƯƠNG - Trang 120

Một lát sau mẹ nhìn sang tôi mà hỏi.

Tôi lên tầng hai, nói với Naoji đang nằm dài trên chiếc trường kỷ đọc tạp
chí:

- Mẹ gọi em đấy.

- Ôi, lại một trường sầu thảm! Chúng ta đã gắng sức chịu đựng đủ rồi. Thần
kinh đã nặng, bạc tình làm sao! Chúng ta khổ sở, nhiệt tình còn đây nhưng
thân xác rã rời, không còn khí lực mà ngồi bên cạnh mẹ nữa.

Naoji vừa ca cẩm như vậy vừa mặc áo khoác vào rồi theo tôi đi xuống nhà
dưới.

Khi chúng tôi cùng ngồi bên cạnh mẹ, đột nhiên mẹ giơ tay lên rồi im lặng
chỉ vào Naoji, chỉ vào tôi. Sau đó mẹ ngoảnh mặt về chú Wada chắp hai
lòng bàn tay lại.

Chú Wada gật đầu quả quyết:

- Em hiểu, em hiểu.

Mẹ có vẻ như an tâm, khẽ nhắm mắt lại rồi đưa tay luồn vào trong chăn.

Tôi bật khóc còn Naoji cũng cúi mặt thổn thức.

Lúc ấy, vị bác sĩ Miyake từ Nagaoka trở về, ghé vào tiêm ngay cho mẹ.

Mẹ gặp được chú Wada rồi nên chắc không còn gì lưu luyến nữa, mới nói:

- Bác sĩ, hãy cho tôi được toại nguyện đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.