TÀ DƯƠNG - Trang 23

Tôi chỉ đành cười trừ trong căng thẳng.

Ánh chiều soi sáng gương mặt mẹ, mắt mẹ sáng lấp lánh gần như một màu
xanh, gương mặt dường như mang một chút gì giận dữ đẹp vô cùng, khiến
người khác phải động lòng. Tôi chợt nghĩ gương mặt mẹ và con rắn đẹp đẽ
khi nãy có một cái gì đó giống nhau. Tôi cũng không hiểu tại sao lại có cảm
giác con rắn xấu xí như con rắn độc mamushi đang uốn éo trong ngực tôi
như muốn ăn tươi nuốt sống con rắn mẹ đẹp đẽ vô chừng và buồn rầu sang
trọng đó.

Tôi đặt tay lên bờ vai mềm mại và mảnh mai của mẹ, cảm nhận được một
nỗi muộn phiền không rõ lý do.

Chúng tôi đã rời bỏ căn nhà nơi khu phố Nishikata, Tokyo để chuyển về
một sơn trang xây theo kiểu Trung Hoa ở Izu này từ tháng mười hai năm
Nhật Bản phải đầu hàng vô điều kiện. Sau khi cha tôi mất, việc kinh tế của
gia đình đều do một tay chú Wada, em trai và là người thân duy nhất của
mẹ lo liệu. Nhưng thế cuộc đổi thay từ khi chiến tranh kết thúc, chú Wada
cũng chẳng còn cách nào khác là phải bán nhà, giải tán hết người làm rồi
bàn với mẹ tôi rằng cách tốt nhất bây giờ là mua một căn nhà nhỏ đâu đó ở
miền quê để sống qua những tháng ngày yên ổn. Mà mẹ tôi thì chuyện tiền
nong còn kém hiểu biết hơn cả một đứa trẻ con, khi nghe chú Wada nói thế
chỉ gật đầu mà rằng “vậy chú làm sao được thì làm” rồi thôi.

Vào cuối tháng mười một, chú tôi gửi điện báo nói rằng “ngôi biệt thự của
tử tước Kawada trên tuyến đường sắt Sunzu
[3]đang rao bán, ngôi nhà nằm
trên nền cao bằng phẳng, tầm nhìn khoáng đạt và có vườn rộng chừng một
trăm tsubo
[4]; vùng này cũng nổi tiếng là một chốn để ngắm hoa mơ, mùa
đông ấm áp, mùa hè mát mẻ, em nghĩ chị sống nơi đó sẽ rất thích hợp
nhưng vì cần phải gặp và nói chuyện trực tiếp với chủ biệt thự nên nếu
được ngày mai chị có thể ghé văn phòng em ở khu Ginza một chút
”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.