TÀ DƯƠNG - Trang 69

Bị cuốn vào cơn tuyệt vọng đó rồi chết thật là đáng chán! Chẳng thà tự
mình chết còn hơn.

Con người khi nói dối thì nhất thiết làm ra vẻ mặt nghiêm túc. Cái vẻ
nghiêm túc của những tênhuy khi ấy. Phù...

Tôi muốn chơi với những người không nghĩ là mình được tôn kính. Tuy
nhiên, những người tốt như thế không dễ gì chơi với tôi.

Khi tôi giả vờ nghiêm chỉnh đĩnh đạc, người ta truyền tai nhau rằng tôi là
người chín chắn. Khi tôi giả bộ lười biếng, người ta nói tôi là kẻ lười chảy
thây. Khi tôi làm ra vẻ là mình không viết được tiểu thuyết, người ta nói tôi
không viết tiểu thuyết được đâu. Khi tôi giả vờ nói dối, người ta bảo tôi là
kẻ nói dối đấy. Khi tôi ra vẻ giàu có, người ta bảo tôi là kẻ lắm tiền. Khi tôi
làm bộ lãnh đạm, người ta bảo tôi là kẻ lạnh lùng. Nhưng khi tôi đau khổ
thật sự bất giác buông lời than thở, người ta lại bảo tôi đang làm bộ tịch
khổ đau.

Thế giới này thật là sai lạc.

Kết cuộc, chẳng còn cách nào khác hơn là tự sát chăng?

Khi nghĩ đến việc mình chỉ còn cách tự sát để chấm dứt đau khổ giày vò, tôi
đã gào khóc.

Vào buổi sáng mùa xuân, ánh sáng chiếu vào cành hoa mơ có hai ba cánh
hoa đã nở, một chàng học sinh ở Heidelberg đã treo cổ trên cành cây đó và
chết.

- Mẹ à, hãy la mắng con đ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.