TÀ DƯƠNG - Trang 67

Tôi thổi cái kèn đồ chơi loan báo cho mọi người biết cái vẻ tệ hại văn
chẳng ra văn, người chẳng ra người, rằng: “Nơi đây có một kẻ ngu ngốc
nhất Nhật Bản này. Mọi người còn tuyệt hơn tôi nhiều lắm. Hãy giữ sức
khỏe đi nhé!”. Cái lời nguyện cầu ân tình này cuối cùng là cái gì vậy?

Bạn sẽ cười mà nói rằng: “Đó là cái tật xấu tệ hại của nó. Đáng tiếc làm
sao!”. Như vậy là bạn chẳng biết thế nào là được yêu thương cả.

Liệu có ai không phải là kẻ bất lương không nhỉ?

Những suy nghĩ vô nghĩa.

Tôi muốn tiền.

Nếu như không c

Trong khi đang ngủ một cái chết tự nhiên.

Nợ tiền thuốc gần một ngàn yên rồi. Hôm nay lén dẫn người của tiệm cầm
đồ về nhà, đi vào phòng và nói “anh xem có thứ gì đáng giá không thì cầm
giùm, tôi cần tiền gấp lắm”. Không thèm nhìn kỹ càng căn phòng, anh ta
phán một câu: “Thôi, bỏ đi. Đây đâu phải là đồ đạc của cậu”. “Được rồi,
nếu vậy anh hãy cầm những thứ mà tôi mua bằng tiền của mình đi”, tôi lên
giọng. Nhưng không có một thứ nào trong đống đồ tạp nham của tôi đáng
giá cả.

Đầu tiên là tượng bàn tay bằng thạch cao. Đó là bàn tay phải của thần Vệ
Nữ. Bàn tay trắng ngần, đẹp như một đóa hoa thược dược đặt trên một cái
bệ. Tuy nhiên nếu nhìn kẻ bàn tay trắng tinh khôi không một chút gân, một
chút vân tay này anh sẽ kinh ngạc nhận thấy nỗi khổ đau và thẹn thùng của
Venus khi nàng bị đàn ông nhìn thấy lúc khỏa thân, khiến nàng gần như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.