- Không, bố nhà Đĩ Nuôi cũng chẳng dám vào buồng tôi ngủ.
- Hay chính nó, nên hôm nay nó mới xin về từ sáng sớm. Phải rồi...
- Không, đừng ngờ thế mà oan nó. Quanh năm nó mới đến nhà mình
một lượt, chẳng may mình vô ý mất tiền, mà mình lại ngờ cho nó thì lần
sau bố đứa nào dám đến.
- Khoan, cậu để tôi nghĩ xem đã, nó sì sục cả đêm đây, cậu ạ.
Ông chủ cười, nói gạt đi:
- Thì mợ tính muỗi như trấu, nó ngủ sao được mà chẳng phải sì sục.
- Nhưng sao sáng nay nó có ý vội vàng. Tôi bảo nó chờ cậu dậy xem
có dặn gì chồng nó không mà nó không ở.
- Tôi cho là nó sợ nắng con nó. Nghi cho con vú em còn có lý hơn.
- Không, hay là tôi cho một đứa đuổi nó, khám cái đã.
- Đừng làm thế vội, để xem chúng nó ở đây rồi hãy hay. Mợ phải biết
đã có một lần con vú em ăn cắp ông vôi của mợ, nhưng không trôi nên nó
bỏ trả.
- Bao giờ nhỉ?
- Lần ấy mợ đi vắng.
Rồi yên lặng một lúc, ông chủ bảo vợ:
- Bây giờ mợ thử giả vờ đi tìm xem đứa nào lảng vảng gần chuồng
trâu, thì là đứa ấy lấy.
- Phải, cậu cứ ở yên trên này nhé.