TẤM LÒNG VÀNG VÀ ÔNG CHỦ - Trang 60

- Khi em Phú nó học ở Hà Nội, thì nó bị chúng bạn rủ rê đi đánh bạc,

rồi thành ra ham, Thua nhiều, lại mong gỡ, thành ra càng ngày nó càng gỡ
vào! Nó không biết nghĩ. Tôi làm giáo học, lương hậu có được là bao, mà
nó đánh đu với một lũ bạn con nhà giàu, rồi đua nhau chơi bời dại dột.

- Bẩm thầy, hẳn anh con đã biết hối?

- Nào tôi có biết đâu. Nguyên trước nó giấu diếm tôi. Nó đi vay những

chỗ bà con quen thuộc, nơi năm chục, nơi một trăm. Tôi ở xa, không rõ.
Rồi sau có người nói đến tai tôi. Tôi tra hỏi thì vỡ lở ra, tôi mới biết nó nợ
nhiều quá. Tôi đã phải lấy nguyên một bát họ một nghìn để trả cho nó, mà
vẫn còn thiếu tám trăm nữa.

- Bẩm thầy, rồi làm thế nào ạ?

- Giá tôi như người ta thì tôi cứ để mặc nó. Nó có thân thì nó lo. Để

những chủ nợ làm tình làm tội cho nó biết thân. Nhưng tôi không nỡ. Vả
những người ấy bảo rằng nó nói dối là vay cho tôi, và vì tôi mà tin nó, nên
họ cứ đưa tiền cho nó một cách dễ dãi. Bởi thế, tôi càng không muốn phụ
bụng những người ấy. Cho nên tôi nhận hết tất cả những món lặt vặt chưa
trả được, tính ra vừa tám trăm đồng nữa.

Đức thở dài:

- Bẩm, rồi sau thế nào?

- Rồi sau tôi phải viết văn tự vay hẳn một người một món là tám trăm

để lấy tiền trang trải các món lặt vặt. Như thế, tức là tôi chỉ nợ một người
mà thôi.

- Bẩm, thầy vay từ bao giờ ạ?

- Từ mùng một tháng Sáu tây vừa rồi. Tính đến mùng một tháng Sáu

tây sang năm, vừa đúng một năm, lãi hai phân, thì thành ra chỉ kém vài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.