TẤM LỤA ĐÀO - Trang 102

- Ba con đi Mỏ Cày hồi nào má ?
- Hồi sáng. Chuyến xe chín giờ !
Emilie giật mình:"Lúc đó... hơn chín giờ ". Nàng lại hỏi tĩếp:
- Ba đi xe màu gì má biết không ?
- Đáng lẻ ba má cùng đi, nhưng cuối cùng ba con bảo má ở nhà nên ba con
ra bến xe một mình, má đâu có biết ba đi xe màu gì. Mà con hỏi làm gì màu
xe ? Màu gì thì màu, miễn đừng chết máy dọc đường thì thôi. Xe chạy
miểng gáo hay trục trặc lắm !
Emilie lại hỏi tiếp:
- Sao ba nói mai ba mới đi ?
- Ba nói bữa nay chớ đâu có nói ngày mai ! Người ta hẹn ngày mai sẽ tiếp
ba con thì ba phải đi bữa naỵ Xuống dưới đó, ở nhà coậu con chơi một đêm
rồi mai người ta tới gặp.
- Mà... ai vậy má ?
- Ờ..ờ... Người ta, con không biết đâu!
- Chớ không phải đám cưới chị gì sao má ?
- Năm tới cậu con mới gả. Năm nay chưa được tuổi.
Ngồi lặng lẽ bên giường con gái hồi lâu bà mới thỏ thẻ:
- Ba muốn năm tới con ở nhà đó Lan à !
- Con còn hai năm nữa mới thi thành chung mà má !
- Nhưng người ta muốn gấp gấp
- Người ta nào vậy má? Họ muốn gấp gấp cái gì má?
- Cậu con làm mai cho con ở dưới đó... - Bà Phán nói luôn- Chỗ này được
lắm. Con về không phải làm dâu cực nhọc. Người ta có của ăn của để và
dòng họ có máu mặt trong làng. Họ là bạn thân của câu con từ lâu. Má cũng
biết gốc gác của họ.
Bất giác Emilie kéo mền trùm kín cả đầu. Bà Phán không nói gì nữa, bước
ra ngoài.
Emilie oà lên khóc. Bà Phán lại trở vào ngồi bên mép giường rủ rỉ nói với
con. Emilie không nghe gì hết. Nàng cố nén tiếng khóc. Những giọt nước
mắt đầu tiên của Graziella, ngọt ngào hờn tủi mà Emilie được nếm hôm
nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.