TẤM LỤA ĐÀO - Trang 178

Emilie nhủi mặt vào tóc Minh hít hít :
- Anh dang nắng nhiều quá hà . Tóc anh khét nắng ghê đi . anh ở dưới sốt
ruột bao nhiêu thì ở trên này em bồn chồn bấy nhiêu . Em biết gia đình
anh...
- Gia đình anh làm sao ? - Minh càng giật nẩy người hỏi.
Emilie thản nhiên:
- Gia đình anh bắt anh... Ở nhà nhưng anh đặt chuyện để lên đây chớ gì !
- Sao em biết rõ vậy ?
- Suy bụng ta thì ra bụng người chớ sao ! - Emilie cười ngặt nghẹo - Cũng
như em trước đây, vì muốn gặp anh nên đang coi hát mà cũng tìm cớ đi ra
cho bằng được để gặp người ta . Còn anh muốn gặp em nên lấy cớ để đi lên
đây.
Minh mừng như thoát nạn, tiếp ngay :
- Đúng đấy Emilie, gia đình bắt anh ở lại lâu lâu nhưng anh muốn gặp em.
- Thì anh đã gặp em rồi . Còn đòi gì nữa ?
- Anh muốn bàn chuyện quan trọng với em.
Emilie nói hớt :
- Ông Đốc nhận em thì ông cũng mời anh dạy . Thầy Giám Thị nhắc với
em là ông Đốc muốn gặp anh.
- Anh lên đây để gặp em trước, để để... bà... àn một chuyện quan trọng hơn
cả chuyện... đó ..ó... !
Emilie xua tay, nói lấp :
- Em biết rồi, chuyện đó anh không phải lo . Anh sẽ rất ngạc nhiên khi nghe
em nói.
Emilie lặng thinh, nàng đưa tay lên ngực như để điều hoà nhịp tim.
- Anh có tin rằng chẳng có trở ngại gì hết trên đường đi của chúng mình
không ?
- Trở ngại ?
- Vâng! Nhưng trước kia thì có, nghĩa là hôm trước ba còn phân hai, bây
giờ thì ba em đã nói rõ rồi . Chỉ còn một ngày thôi "La guerre de cent ans "
(cuộc chiến trăm năm ) chấm dứt và chiến công thuộc về anh.
- Emilie, em giảng sử ký cho anh đấy hả ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.