người vào các vị trí công quyền, họ tạo nên những đám đông không đồng
nhất; do vì những đám đông này chỉ phát huy tác dụng đối với một vấn đề
hoàn toàn xác định, cụ thể là trong việc lựa chọn trong số nhiều các ứng cử
viên, cho nên chúng chỉ thể hiện một vài đặc tính của trong số những đặc
tính của đám đông đã được mô tả trước đây. Đặc biệt nổi bật là khả năng
nhận xét rất thấp, sau đó là thiếu sự suy nghĩ mang tính phê phán, sự dễ bị
kích động, nhẹ dạ, đơn giản. Người ta cũng nhận ra trong các quyết định của
họ có ảnh hưởng của người lãnh đạo và tác động của những động lực đã
được mô tả trước đây như: sự quả quyết, sự lặp lại, uy lực và truyền nhiễm.
Chúng ta hãy xem xét việc làm cách nào để giành được sự ủng hộ của
đám đông này. Tâm lý của họ có thể xác định được qua những phương pháp
tin cậy của tâm lý học. Tính chất đầu tiên là ứng cử viên phải có một uy lực
nhất định. Uy lực cá nhân chỉ có thể được thay thế bởi sự giàu có. Tài năng
và ngay cả thiên tài cũng không phải là điều kiện quan trọng cho thành công.
Do vậy uy lực cá nhân của ứng cử viên sẽ mang một ý nghĩa quyết định
để có thể đạt được thắng lợi một cách không bàn cãi. Điều thực tế là một lớp
các cử tri xuất thân phần lớn từ công nhân hoặc nông dân thường không lựa
chọn những người của họ làm đại diện đã được giải thích là do những người
đồng chí ngang hàng với họ không hề có uy lực. Họ bầu cho những người
giống họ hầu như thường chỉ bởi những lý do rất phụ, ví dụ như để chọn ra
một nhân vật có vị thế cao để có thể làm đối trọng với một ông chủ cứng rắn,
bởi vì họ cảm thấy càng ngày càng bị phụ thuộc vào ông chủ đó và tưởng
rằng làm như vậy có thể nhanh chóng áp đảo được ông ta.
Tuy nhiên việc ứng cử viên có một uy lực cũng chưa chắc đã đảm bảo
thành công. Cử tri rất thích người ta tâng bốc sự thèm khát và tính tự cao tự
đại của họ. Ứng cử viên vì vậy phải không phải ngại ngần gì trong việc tâng
bốc họ hết cỡ và hứa hẹn những điều tuyệt vời. Đối với tầng lớp công nhân
thì việc chửi rủa những ông chủ của họ có lẽ không biết thế nào là đủ. Đối
với đối thủ cạnh tranh ngược lại luôn phải tìm cách triệt tiêu, bằng cách sử
dụng các phương pháp khẳng định, lặp lại và truyền nhiễm để chứng minh
rằng nó chính là một kẻ đê tiện hèn nhát nhất, ai cũng biết rằng nó từng
phạm tội nhiều lần. Khi nói về bản thân không cần thiết phải chưng ra một
cái gì có vẻ như một bằng chứng. Nếu đối thủ là một kẻ hiểu biết ít về tâm lý
học nó sẽ thử tìm mọi bằng chứng xác đáng để phản biện thay vì cũng sử
dụng một cách đơn giản những quả quyết mang tính vu khống hoặc tiến