TÂM LÝ HỌC TỘI PHẠM - TẬP 2 - Trang 143

“thả cửa”. Yochelson lại nhìn nhận điều đó theo một cách nhìn khác khi hỏi
Leroy rằng liệu những phút quan hệ tình dục chóng vánh với một người qua
đường có đáng để anh ta mạo hiểm mất đi vợ con và sự ổn định của cuộc
sống mà anh ta đang cố gắng xây dựng hay không. Anh ta không hề thiếu
thốn trong đời sống tình dục. Hầu như đêm nào anh ta cũng làm tình với vợ
của mình. Cuối cùng, Yochelson nhắc nhở Leroy rằng một khi anh ta tạo ra
một ngoại lệ cho bản thân thì đó sẽ chỉ là khởi đầu. Mỗi khi anh ta nói “mẹ
kiếp” vì một cảm giác không hài lòng nhất thời có nghĩa là anh ta đã suýt
vứt bỏ toàn bộ nỗ lực trở thành một người có trách nhiệm. Đó là một vấn đề
về sự lựa chọn và ý chí của anh ta. Leroy trở nên nghiêm khắc, thừa nhận sai
lầm và than vãn rằng anh ta là một trường hợp vô phương cứu chữa.
Yochelson vẫn tiếp tục kiên trì. Ông ấy nhắc nhở Leroy rằng chỉ cần nói
“Tôi không thể khi không muốn làm điều gì đó. Vị bác sĩ hỏi, “Anh là một
người dùng cảm hay một kẻ hèn nhát?” Sau đó, anh ta hỏi Leroy rằng liệu
anh ta có muốn tiếp thu những lời chỉ trích như một người đàn ông và cải
thiện hay sẽ chối bỏ và đổ lỗi cho người khác.

Trong chương trình của Yochelson, chủ đề về tội phạm gây thương tích

cho người khác luôn là thứ chưa thể giải quyết. Leroy biết thế nào là đau
thương khi nhà riêng của anh ta bị trộm đột nhập. Anh ta biết đau thương là
gì khi con trai mình bị một cậu bé dùng dao đe dọa. Tuy nhiên, anh ta chưa
bao giờ nghĩ mình đang khiến người khác bị tổn thương. Anh ta đánh đồng
tổn thương với việc lấy máu của người khác, một điều mà anh ta hiểm khi
thực hiện. Nhưng anh ta hoàn toàn không để ý đến quyền và cảm xúc của
người khác. Một người trong nhóm phản ánh: “Tôi có cảm tình với người
khác. Nếu tôi nhìn thấy những người bị mắc kẹt trong một ngôi nhà đang
cháy thì tôi sẽ cảm nhận được sự kinh hoàng nhất định”. Người đàn ông tiếp
tục, “Và tôi thực sự không có bất kỳ cảm giác nào với những người tôi đã
làm tổn thương. Nếu tôi cưỡng hiếp một phụ nữ, tôi sẽ không có bất kỳ một
tích tắc nào cảm nhận về nỗi đau đớn hay thống khổ mà người đó chịu đựng.
Tôi không thể giải thích sự mâu thuẫn giữa nỗi đau của tôi đối với những
người trong tòa nhà đang cháy cũng như sự vô cảm đối với các nạn nhân đó.
Tôi nghĩ điều đó là do khi sở thích và thú vui của bản thân được quan tâm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.