Có người phụ nữ lặng lẽ rời khỏi người đàn ông nằm ngáy vang
như sấm bên mình, châm một điếu thuốc giữa phòng khách tối đen như
mực, nhớ nhung người cảnh sát mình chỉ tiếp xúc trong mấy tiếng đồng
hồ.
Có người đàn ông ngồi trong buồng lái của chiếc xe Jeep, mệt mỏi
chăm chú nhìn tòa nhà hai tầng cách đó không xa.
Còn những cô gái ấy nép sát vào nhau để sưởi ấm, lắng nghe tiếng
suối chảy rì rầm giữa vùng núi đá đã trầm mặc đứng sừng sững hàng
nghìn năm.
Mỗi con người ấy đều là một linh hồn cô quạnh, phiêu du trong
khoảng thời gian chôn vùi tất cả.
Cảnh Húc cũng chưa ngủ. Hắn muốn ngủ, nhưng không cam tâm
ngủ. Mỗi một giây đều là thời khắc hồi sinh, cũng có thể là khoảnh khắc
tận thế. Hắn đã chán ghét những cặp đùi, những bộ ngực của lũ đàn bà
bên mình, nhưng vẫn không ngừng sờ soạng, dường như giây phút sau
đó sẽ vĩnh viễn không còn nữa, thực chất chưa bao giờ thực sự thuộc về
mình.
Trước khi phải đối mặt với giây phút cuối cùng của số mệnh, hắn
muốn tận dụng thời gian để hoan lạc.
Kim Vĩnh Dụ đẩy cửa căn phòng VIP, cảnh tượng đồi trụy trước
mắt khiến gã hơi cau mày, lại thấy buồn cười. Bốn cô nàng không tấm
vải che thân ngồi vây quanh Cảnh Húc, người duy nhất trong phòng còn
mặc quần áo chỉnh tề cũng chính là anh ta. Thấy có người bước vào,
Cảnh Húc ngớ ra, hắn đã hoàn toàn đờ đẫn vì cồn và bột K
, sau khi
nhận ra người vừa bước vào, hắn chỉ khẽ gật đầu, không hề có ý ngồi
dậy.
Tên một loại ma túy, có tên tiếng Anh là Ketamine.
Kim Vĩnh Dụ khoát tay, mấy cô nàng biết ý vội vàng tìm quần áo
của mình, khoác đại lên người rồi lần lượt đi ra.