TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1711

Cuối cùng, Phương Mộc hoàn toàn mất kiên nhẫn, ngoài những đồ dùng
thiết yếu, tất cả những thứ khác đều lôi hết ra khỏi ba lô.

Anh muốn rời khỏi thành phố này, đến một nơi toàn người xa lạ,

bắt đầu một cuộc sống mới.

Không có kí ức, không có tội ác, không có sự hy sinh, không có sự

phản bội.

Không có sự lộng hành bao trùm trời đất, không có sự tuyệt vọng

khôn cùng.

Ta chấp nhận thua cuộc. Thua cuộc một cách nhục nhã nhất.

Chỉ để chạy trốn khỏi dòng sông ngầm ấy.

Thu xếp xong hành lý, Phương Mộc bắt đầu viết đơn xin thôi việc.

Viết đi viết lại câu mở đầu, nhưng không sao viết được tiếp, cuối cùng
anh xé toạc tờ giấy. Đằng nào cũng đã bỏ việc đến hơn mười lăm ngày
rồi, chắc cũng đã bị đuổi việc rồi.

Xin thôi việc với bị đuổi việc thì có gì khác nhau?

Làm xong những việc đó, một cảm giác trống trải vô bờ ập tới.

Phương Mộc bỗng cảm thấy đói cồn cào. Anh nhìn đồng hồ, quán bánh
canh

[26]

ở góc phố chắc là chưa đóng cửa.

[26]

Một món quà vặt của Trung Quốc, là một loại bánh vỏ làm

bằng bột mì cán mỏng, bọc một chút nhân, bỏ trong nước dùng.

Có lẽ nhận ra đây là bữa ăn cuối cùng của mình ở thành phố C,

Phương Mộc ăn một cách chăm chú. Dường như đang nhai trong miệng
nỗi đau buồn, nuốt vào trong lòng những hồi ức.

Anh không để ý đến cô gái vừa ngồi xuống cạnh bàn.

Cô gái gọi một bát bánh canh tôm thịt, trong lúc đợi đồ ăn, cô lơ

đãng nhìn ngó xung quanh. Chợt trông thấy Phương Mộc, ánh mắt cô
liền dừng lại trên người anh. Cô gái do dự một lát rồi lấy can đảm gọi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.