TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1102

lạnh lẽo trong rạp. Cứ như thế đến ngày hôm sau, khán giả đến xem mới
phát hiện thấy Đ đang hôn mê bất tỉnh.”

“Về sau thì sao?”

“Bố mẹ Đ tối hôm đó đã đi báo cảnh sát, nhưng trong số những

người bạn đồng nghiệp của bố Đ không có ai như thế. Đ ở nhà nghỉ ngơi
nửa tháng, sức khỏe hồi phục dần. Nhưng từ đó, anh ta mất đi một thứ -
cảm giác phương hướng.”

“Cảm giác phương hướng á?”

“Đúng.” Vẻ mặt anh T rất nghiêm trọng. “Đ từ đó không thể phân

biệt được đâu là bên trái bên phải, đâu là hướng đông tây nam bắc. Khi
đi học, anh ta phải nhờ bố mẹ đưa đến trường và đón về, ngay cả nhà
mình anh cũng không tìm ra. Sau khi lên đại học không thể tham gia
luyện tập quân sự, bởi vì khi tập đội ngũ anh ta quay lung tung, đã từng
bị huấn luyện viên trách mắng. Bạn bè cùng lớp cũng cho rằng anh cố ý
phá hoại danh dự tập thể. Bốn năm đại học, anh ta chỉ còn cách đi theo
người khác lên lớp, đi ăn cơm, về ký túc xá, đi vệ sinh, nếu không cậu ấy
sẽ bị lạc ngay ở trong trường. Sau khi đi làm thì chỉ có thể chọn những
công việc không yêu cầu đến phương hướng, lại còn chỉ biết bắt taxi đi
làm, chẳng may lái xe không biết địa điểm công ty thì chỉ còn cách chở
anh ta chạy lòng vòng trong thành phố.”

“Trời ơi, thế thì sống thế nào được?” La Gia Hải nghe xong trợn

mắt trợn mũi lên, “Về sau thì sao, các anh có tìm thấy con người kia
không?”

“Tìm thấy rồi!”

“Sau đó… giết chết ông ta à?”

“Đương nhiên rồi.” Anh T nói nhẹ nhàng, mặt lộ vẻ dương dương

tự đắc. “Chúng tôi sắp xếp một kế hoạch cực kỳ hoàn hảo. Chúng tôi trói
hắn ta lại trong một nhà hàng, quấn dây điện lên người hắn, sắp đặt nhà
hàng thành một nơi giống như một mật thất tối om, không một chút ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.